Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 233: Lau Nhà

Mái tóc đen dày được búi lên hết, để lộ chiếc cổ thiên nga thon thả trắng ngần, mỗi một trang sức và phụ kiện đi kèm đều rất phù hợp với tạo hình này.
Thời Ngu tỏ vẻ rất hài lòng, còn lấy điện thoại di động ra quay một đoạn video ngắn, thuận tiện gửi tới cho Quý Việt Châu.
Lúc này Quý Việt Châu đã đến văn phòng và xử lý không ít tài liệu, Trợ lý Trương nói rằng Bạch Lê Phong đã đến, nhưng thật ra là Bạch Lê Phong đã rời khỏi công ty của mình chạy sang đây trước.
Đương nhiên thiếu người chủ trì thì không có cách nào họp được, vì thế Bạch Lê Phong ngồi trong phòng làm việc của Quý Việt Châu chơi điện thoại di động chờ anh làm việc.
Trợ lý Trương bưng một tách cà phê lên cho Bạch Lê Phong, tỏ vẻ đã sớm quen với tác phong làm việc của vị cậu chủ Bạch này, bỏ lại người của công ty mình đi trước thì tính là cái gì, lúc trước hắn còn từng bỏ lại giám đốc công ty rồi buổi chiều mới trở về.
Sau khi mọi người hỏi mới biết, hắn đột nhiên muốn đi lướt sóng nên đã đi biển một chuyến.
Tóm lại, Bạch Lê Phong là một người có tính cách nhảy nhót, mạch não không bình thường.
Nhưng Trợ lý Trương cũng sẽ không xem thường hắn, dù sao người này chính là người giành chiến thắng trong cuộc tranh giành tài sản với bốn năm sáu bảy tám đứa con riêng bên ngoài của ba mình.
“Trương Tranh à, Quý tổng nhà cậu gần đây hay làm cái gì vậy?” Bạch Lê Phong uống cà phê tò mò hỏi thăm.
Đúng vậy, tên đầy đủ của Trợ lý Trương chính là Trương Tranh.
“Làm việc.” Trợ lý Trương nghiêm túc trả lời.
Bạch Lê Phong chán nản trợn mắt: “Ai hỏi cậu về công việc, tôi muốn biết về cuộc sống tình cảm, con chim hoàng yến nhỏ bên cạnh anh ấy, bây giờ còn ở đó không? Hay là thay một người khác rồi?”
Trợ lý Trương nhìn Quý Việt Châu đang ngồi ở trước bàn làm việc, nào dám trả lời lung tung.
“Này, cậu nhìn anh ấy làm gì, anh ấy chính là một người cuồng công việc.” Bạch Lê Phong miệng còn đang không ngừng lải nhải: “Nói cho tôi nghe chút đi, hoàng yến nhỏ kia có xinh đẹp hay không?”
“Nói thật, lúc trước tôi vẫn cho rằng anh Quý của tôi sẽ cô độc đến cuối đời cơ đấy, không ngờ tới có ngày cũng…”
“Bạch Lê Phong.” Quý Việt Châu cuối cùng cũng ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp cắt đứt lời nói của hắn.
Bạch Lê Phong nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của anh, khôn ngoan lập tức ngậm miệng lại: “Anh Quý, em sai rồi.”
“Nếu không có việc gì làm thì đi lau văn phòng đi.” Quý Việt Châu giọng điệu đặc biệt ghét bỏ.
Bạch Lê Phong ngoan ngoãn ngồi: “Ồ.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Quý Việt Châu vang lên một tiếng, anh cầm lấy điện thoại di động, thấy là video Thời Ngu gửi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận