Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 118: Kỷ Luật

Bởi vì phải đi chụp tạo hình, nên buổi sáng Thời Ngu đã đặt báo thức dậy từ rất sớm.
Khi tỉnh lại, bên cạnh vẫn không có người như cũ, Thời Ngu theo thói quen sờ soạng phần đệm bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Đến khi cô nhìn vào điện thoại di động, mới 7 giờ sáng.
Còn chưa kịp ngồi dậy, Quý Việt Châu đã trở về, trên người anh mặc một bộ đồ thể thao, đầu đầy mồ hôi.
“Chào buổi sáng, anh trai.” Thời Ngu chào buổi sáng với anh bằng giọng điệu mềm mại.
Quý Việt Châu vốn đang định đi vào phòng tắm thì dừng bước, đi đến bên giường nhìn cô: “Sao nay dậy sớm thế? “Anh nhớ lúc trước mỗi lần khi anh đi làm, cô vẫn còn đang say giấc.
“Rõ ràng là anh dậy sớm.” Thời Ngu nhỏ giọng lầm bầm.
Đêm qua lăn lộn đến gần rạng sáng, tên chó này còn có thể đi tập thể dục buổi sáng, đây là loại kỷ luật gì vậy.
Nhưng mà cô ngẫm lại nhìn cơ bụng tám múi của anh, Thời Ngu cảm thấy —— đàn ông vẫn nên có kỷ luật!
“Không phải em nói hôm nay muốn đến đoàn làm phim sớm sao? Đứng dậy đi.” Quý Việt Châu vươn tay ra muốn lôi người cô ra khỏi chăn.
Thấy bàn tay to lớn của Quý Việt Châu vươn tới, cơ thể vội vàng rụt vào trong ổ chăn, trên tay tên đàn ông chó này toàn mồ hôi, còn dám chạm vào cô?
Nhưng sự ghét bỏ của cô không lộ ra ngoài, cô chỉ rụt vào trong ổ chăn lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh: “Em muốn nằm thêm một lát nữa. ”
Quý Việt Châu không chú ý tới động tác nhỏ của cô, chỉ cảm thấy cô làm nũng như vậy cũng rất đáng yêu, cũng không cưỡng ép: “Được rồi. ”
Trên người anh cũng đầy mồ hôi khi dính vào người khiến anh không thoải mái lắm, nói hai câu với Thời Ngu rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Thời Ngu đợi anh đi rồi mới chui ra khỏi chăn, cười hì hì đi sang phòng ngủ của khách ở bên cạnh tắm rửa.
Lúc cô quay lại phòng thay đồ trong phòng ngủ để lấy quần áo, Quý Việt Châu đã tắm rửa xong đi xuống lầu rồi.
Thời Ngu nhàn nhã chọn chiếc váy mình thích mặc vào hôm nay rồi đi xuống lầu, đã nhìn thấy Quý Việt Châu ngồi ở trước bàn ăn sáng.
Anh rất ăn nhanh, đã đặt dao dĩa xuống và chuẩn bị rời đi.
Thời Ngu vội vàng gọi anh lại: “Anh ơi, chờ một chút.”
Sau đó, cô chạy vài bước đến trước mặt anh rồi ngẩng đầu cố gắng thắt cà vạt cho anh.
Kết quả khi cô vừa đưa bàn tay lên thì phát hiện ra rằng cà vạt của anh đã được thắt ngay ngắn gọn gàng, hoàn toàn không có chút lệch nào để cô chỉnh sửa nghịch ngợm.
Tay Thời Ngu cứng đờ giữa không trung.
Quý Việt Châu thấy buồn cười trước hành động của cô, khẽ cười một tiếng.
Thời Ngu nghe thấy tiếng cười của anh liền khó chịu, ngước mắt lên trừng anh, kỳ cục nói: “Ngài Quý, anh như vậy là quá kỷ luật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận