Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 180: Thời Ngu, Đừng Quên Thân Phận Của Em

Quý Việt Châu mỗi tối sau khi tan làm đều trở về đúng giờ để ở bên cô, cho mãi đến khi người đại diện Triệu Vinh gọi điện thoại đến thông báo cho cô rằng chương trình thực tế “Làm việc đi” sắp bắt đầu rồi, bây giờ Thời Ngu mới nhớ ra chuyện này.
“Anh ơi, em sắp phải ra ngoài quay một chương trình thực tế.” Trong lúc ăn cơm tối, Thời Ngu tiện nhắc đến chuyện này.
Quý Việt Châu gật đầu, nhìn vẻ mặt của cô cho rằng cô không muốn đi, lại hỏi: “Sao vậy, em không muốn đi à?”
“Không phải không phải.” Thời Ngu lắc đầu: “Chỉ là chương trình thực tế này phải quay hai phần, mà mỗi phần phải quay bảy ngày, trong bảy ngày này em không được gặp anh.”
Quý Việt Châu lúc này mới nhíu chặt mày: “Buổi tối cũng không về? ”
Anh cũng ít chú ý đến phim truyền hình và chương trình thực tế, cho nên còn tưởng rằng cô cũng sẽ giống như đi đóng phim, sáng đi tối về.
“Không về được, địa điểm quay phim là ở vùng nông thôn, cách khá xa thành phố Bắc Kinh, anh Triệu nói lái xe qua đó cũng phải mất bốn đến năm tiếng đồng hồ.”
“Làm việc đi!” Dù sao cũng là chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống, hơn nữa còn là để cho các ngôi sao đi trải nghiệm cuộc sống làm việc ở nông thôn, đương nhiên không có khả năng quay ở thành phố Bắc Kinh, tổ chương trình từ mấy tháng trước đã sớm tìm được một vùng nông thôn gần thành phố Bắc Kinh, nhà cửa cũng đã xây dựng xong, đất cũng đã chuẩn bị xong.
“Không được đi.” Quý Việt Châu nuôi tình nhân, bảy ngày mà cô không ở nhà thì anh ăn cái gì?
Thời Ngu thấy anh không đồng ý thì trợn tròn hai mắt: “Nhưng em đã ký hợp đồng rồi. ”
“Một cái chương trình thực tế thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Quý Việt Châu nghiêm mặt, nghĩ đến khoảng thời gian này anh vì muốn ở cùng cô mà từ chối hết tất cả bữa tiệc xã giao, ngay cả đi công tác anh cũng cố gắng sắp xếp để hôm sau trở về.
Còn cô thì sao, giờ đi quay mất tận bảy ngày?
Cô là chim hoàng yến anh nuôi, sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
“Thời Ngu, đừng quên thân phận của em.”
Anh rất hiếm khi gọi hẳn cả tên đầy đủ của cô, hiển nhiên lần này anh rất nghiêm túc.
Quý Việt Châu cảm thấy gần đây có lẽ anh quá nuông chiều cô, vì vậy cô không nhận ra rõ thân phận của mình.
Tên chó chết tiệt, còn định chơi trò bá đạo tổng tài đúng không?
Thời Ngu đập mạnh đũa xuống bàn ăn: “Thân phận của em thì sao, anh thực sự coi mình là bạo quân sao? Em nói em sẽ đi!”
Quý Việt Châu tức giận đứng lên: “Thời Ngu…”
“Gọi em làm gì! Anh có cao hơn em không?” Thời Ngu cũng đứng lên, chân trần giẫm lên ghế, nhìn anh từ trên cao xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận