Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 117: Đồ lưu manh

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Quý Việt Châu cùng bàn tay đang làm loạn với anh trên ngực mình.
“Anh, anh…?” Giọng nói chưa tỉnh ngủ hẳn của cô có chút khàn khàn.
Quý Việt Châu không hề trả lời câu hỏi của cô, mà tiếp tục làm loạn trên người cô.
Thời Ngu ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi ngủ, vì vậy đá anh một cái, sau đó đã bị Quý Việt Châu túm lấy cổ chân.
Người đàn ông chó vẻ mặt tràn đầy dục vọng cần giải tỏa, trực tiếp nắm cổ chân cô gác lên cổ anh.
Thời Ngu cũng không dễ dàng bị anh điều khiển như vậy, vì vậy dùng tay cào một phát trên lưng anh.
Quý Việt Châu “hít” một tiếng, nhưng động tác của anh không hề dừng lại.
Hai người chiến đấu kịch liệt, một trận đấu rất khốc liệt đã xảy ra, sau một thời gian dài cuối cùng hai người cũng ôm nhau nằm trên giường.
Thời Ngu tuyên bố chiến thắng với một nắm tóc đang được nắm chặt trên tay.
Quý Việt Châu tức giận nhìn cô, giọng điệu bất lực: “Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị em làm cho trọc đầu.”
Thời Ngu thầm nghĩ chính là muốn anh hói đầu đó!
“Ngày mai em còn phải đi thử trang phục.” Thời Ngu nằm trong ngực anh, đưa tay muốn nhéo thịt anh để trút giận.
Quý Việt Châu thấp giọng cười cười: “Nếu em cứ tiếp tục chạm vào anh, anh sẽ không thể cam đoan ngày mai em còn có thể đi bình thường.”
Thời Ngu lập tức thức thời rút bàn tay đang làm loạn về.
Quên đi, hôm nay không so đo với tên chó này.
Ngược lại Quý Việt Châu chú ý tới động tác của cô, đưa tay ôm chặt người hơn: “Được rồi, ngủ đi.”
Vòng tay rộng lớn khiến người khác có cảm giác an toàn, Thời Ngu vốn là bị cưỡng ép từ trong chăn vớt ra, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ, cô mới nhớ ra, buổi tối người này từ trung tâm thành phố trở về biệt thự, chỉ vì muốn ngủ một giấc với cô?
Quả nhiên là đồ lưu manh!
Nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Thời Ngu, Quý Việt Châu cũng dần dâng lên cơn buồn ngủ.
Thật ra, khoảng thời gian anh ở trong cô nhi viện, anh khó chịu nhất không phải là đồ ăn bình thường ở đó, mà là phải ngủ cùng phòng với người khác, cho nên anh ở cô nhi viện hai năm, dựa vào năng lực của mình ra ngoài thuê một căn phòng để ở.
Trước khi gặp Thời Ngu, Quý Việt Châu chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ cùng người khác ngủ chung một giường.
Nhưng trong lòng ôm một cô gái cơ thể mềm mại thật sự rất thoải mái, nhất là làn da nhẵn nhụi mềm mại của cô.
Mịn màng và thơm.
Có lẽ anh thật sự giống như cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng anh mắng, anh chính là một tên lưu manh?
Quý tổng ngày càng biến thái bắt đầu nhìn nhận lại bản thân.
Sau khi tự suy xét nội tâm, anh ôm eo Thời Ngu ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận