Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 223: Em Còn Nợ Anh Bảy Ngày

Cái cảm giác này thật sự quá thoải mái, bây giờ Thời Ngu đã bắt đầu chờ mong cuộc sống nghỉ hưu trong tương lai, dần dần híp mắt, chậm rãi ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Đang mê man, Thời Ngu cảm thấu ngứa lông mi, cô mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Quý Việt Châu nở nụ cười ngồi xổm ở trước bồn tắm, ngón tay đang chạm vào lông mi của cô.
“Anh ơi, anh về rồi à?” Thời Ngu đưa tay ra bắt lấy ngón tay anh.
Vốn cô đang nằm trong bồn tắm, trên người đương nhiên cũng không mặc cái gì, khi cánh tay trắng nõn cô vươn để bắt lấy ngón tay của Quý Việt Châu, ánh mắt anh ngay lập tức biến hóa.
Sau đó, trong phòng tiếp liên tục truyền ra tiếng nước và tiếng rên rỉ của hai người khi quấn lấy nhau.
Hơn một tiếng sau, anh mới bình tĩnh lại được.
Thời Ngu nằm trong bồn tắm, giống như một con cá muối tùy ý để Quý Việt Châu tắm táp lại, giọng nói bởi vì quá mệt mỏi mà trở nên nhỏ hơn: “Ngài Quý, em vừa mới trở về anh lập tức không muốn làm người nữa sao?” ( ý chị nhà nói là ảnh cầm thú quá)
Quý Việt Châu giúp cô tắm, sau đó dùng khăn tắm bọc cả người lại: “Lúc này chỉ là mới bắt đầu, em vẫn còn nợ anh bảy ngày.”
Nói xong liền muốn ném người cô lên giường.
Thời Ngu vội vàng ôm chặt lấy anh, giọng nói như tiếng mèo con cầu xin tha thứ: “Đừng đừng đừng, anh ơi em đói bụng, em lâu rồi không được ăn cơm dì nấu.”
“Hôm qua không phải anh đã gửi sườn xào chua ngọt và bánh nhỏ ngọt dì làm cho em sao?” Quý Việt Châu tức giận liếc xéo cô.
“Ăn tại chỗ và đưa tới kia khác nhau mà.” Thời Ngu thân mật vòng tay qua cổ ôm anh.
“Vậy anh nên đóng gói dì đưa cho em.”
“Nên vậy.” Thời Ngu gật đầu như cò mổ.
Quý Việt Châu dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đặt người cô lên giường, sau đó đi vào phòng thay đồ tìm cho cô một bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà.
Trở lại phòng ngủ, Thời Ngu ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn về phía anh, dang hai tay lên.
Quý Việt Châu hiểu được ý của cô, không chút phàn nàn giúp cô mặc quần áo, giống như những đêm trước, sau khi bọn họ vận động xong, Thời Ngu nói muốn đi xuống ăn cơm, lại lấy cớ quá mệt để anh giúp cô mặc quần áo.
Sau đó Quý Việt Châu cũng chỉ có thể hầu hạ cô mặc quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận