Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 159: Lo lắng

Hoàng Yến nhỏ quá mức ngốc nghếch, Quý Việt Châu chỉ có thể giáo dục cô từng chút một.
“Lúc trước anh bảo em khi ra ngoài thì mang theo vệ sĩ, em cũng không mang theo, nếu như bọn họ bắt nạt em, em trực tiếp để cho vệ sĩ ném người ra ngoài, cần gì phải đối đầu với những người này?”
Thời Ngu nghe thấy như vậy, cô nhịn không được mà cười, bởi vì cô nghĩ đến chuyện Kẹo dẻo Gấu xinh đẹp ngực to eo thon chân dài bị vệ sĩ của Quý Việt Châu đè bẹp ném ra ngoài.
“Vệ sĩ của anh thật dễ sử dụng.”
Quý Việt Châu nhìn cô cười, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Hoàng yến mà anh nuôi dưỡng, được nuôi bằng lồng quý giá bằng vàng, được trang trí bằng những viên đá quý và những bộ quần áo tinh xảo nhất, nhưng người ngoài cứ muốn làm tổn thương hoàng yến của anh.
(câu gốc là người ngoài cứ muốn làm tổn thương con chim của anh=))
Quý Việt Châu sao có thể không tức giận?
Anh nhớ tới bản thân mình đã vội vã từ công ty chạy tới, lúc trên đường vẫn luôn suy nghĩ nếu như Thời Ngu thật sự xảy ra chuyện, anh nên làm thế nào để Quý gia phải trả giá cho những việc mình đã làm, nhưng cứ như vậy, Quý Việt Châu cũng không bình tĩnh lại được.
Quý Việt Châu chưa từng mất khống chế như vậy, từ trước đến nay anh luôn là người bình tĩnh tự kiềm chế, khi còn nhỏ mất đi mẹ, người khác cảm thấy anh sẽ khổ sở, thật ra anh không hề có.
Người bên ngoài dùng ánh mắt thương hại nhìn anh, nói anh đáng thương, nhưng Quý Việt Châu ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, không lấy một tia bi thương.
Tất cả những chuyện xảy ra với anh sau này cũng không thể mang đến cho anh chút gợn sóng nào, anh không tức giận cũng không oán hận, càng không có vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng ở trên người Thời Ngu, Quý Việt Châu đã cảm thụ được quá nhiều thứ, hoàng yến nhỏ có lẽ là người thú vị nhất anh từng gặp, là một món đồ chơi anh rất thích, cho nên khi nghĩ đến sẽ vĩnh viễn mất đi niềm vui duy nhất trên thế giới này, Quý Việt Châu không có cách nào bình tĩnh được.
“Còn cười được, sao em lại không ngoan như vậy?” Quý Việt Châu hai tay nắm chặt eo cô, nhỏ giọng cảnh cáo: “Nếu lại không ngoan như vậy, anh sẽ nhốt em ở biệt thự, chỗ nào em cũng không được đi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận