Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 327: Bệnh Hoạn

Ngay cả việc rửa mặt cho anh cũng quên.
Ở đây không có nước máy, phải dùng ấm đun nước để có nước rửa mặt.
Quý Việt Châu ngoan ngoãn mặc kệ cô muốn làm gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, giống như một đứa trẻ.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Thời Ngu vô thức nói bằng giọng điệu dịu dàng.
Nói xong cô chuẩn bị đứng lên rời đi.
Quý Việt Châu chớp chớp mắt, giữ chặt cổ tay cô: “Ngu Ngu ở lại cùng anh đi.”
Lúc này, anh chẳng giống như một người say rượu chút nào.
Thời Ngu nghi ngờ nhìn anh một cái, bắt gặp đôi mắt trong veo và vô tội của anh.
Thời Ngu: “… Anh có thể buông ra được không?”
Quý Việt Châu lắc đầu, kiên trì nói: “Ngu Ngu ở lại cùng anh đi.”
Thời Ngu không muốn nói chuyện với anh, chỉ muốn gỡ tay anh ra.
Anh không buông, Thời Ngu khịt mũi một tiếng: “Ngài Quý, anh bóp em đau.”
Quý Việt Châu quả nhiên ngoan ngoãn buông tay.
Thời Ngu rút tay lại, đắc ý cười, trong lòng thầm nghĩ bản thử nghiệm còn muốn chơi với cô?
*Bản thử nghiệm: Nguyên văn là Tiểu Dạng – là những mẫu nhỏ của mỹ phẩm để người ta trải nghiệm.
Kết quả vừa cúi đầu xuống đã thấy Quý Việt Châu chớp chớp mắt —— và khóc.
Anh nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, cứ như vậy rơi nước mắt.
Cũng không phát ra âm thanh nào, nhìn qua trông rất ấm ức, tủi thân.
Thời Ngu lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Trải qua thời gian lâu như vậy, cô đương nhiên nhìn ra Quý Việt Châu đang học tập chiến thuật bằng nước mắt lúc trước của cô.
Thời Ngu tự cảm thấy rằng mình là người ý chí sắt đá, nhưng có lẽ là đêm nay tuyết rơi quá đỗi dịu dàng, cô cuối cùng cũng mềm lòng.
“Anh khóc cái gì?” Thời Ngu bất lực: “Ngài Quý, anh đã là người trưởng thành rồi.”
“Nhưng em không cần anh nữa, anh cũng không bắt được em.” Quý Việt Châu khóc đến thương tâm, hốc mắt đỏ bừng, giống như một đứa trẻ không tìm được nhà.
“Ngu Ngu, anh không bắt được em.”
Quý Việt Châu còn đang tự mình lẩm bẩm: “Anh rất muốn bắt em vào nhà, nhốt em vào lồng sắt, sau đó dùng dây xích vàng khóa lại, cho em ăn thứ ngon nhất, cho em quần áo đẹp nhất, lén lút giấu em đi nuôi…”
Thời Ngu càng nghe đến phía sau, nắm tay càng chặt hơn.
Tên chó này thật biết cách chơi!
Còn bệnh hoạn muốn nuôi nhốt cô? Nếu Quý Việt Châu thật sự dám làm như vậy, cô có thể làm cho anh cả đời tìm không thấy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận