Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 113: Đây không phải nhà mày

Tuy nhiên, chim hoàng yến nhỏ hiểu chuyện như vậy, anh không ngại cho cô một chút đặc quyền nhỏ.
Quý Việt Châu ấn nút màu xanh lá cây, trong điện thoại lập tức xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Có lẽ là cô vừa tắm rửa xong, khuôn mặt có chút đỏ bừng, trên đầu quấn chiếc khăn, có vài sợi tóc ướt đẫm vẫn còn hơi nước dán ở hai bên mai.
Đôi mắt cô sáng ngời, giọng nói ngọt ngào lại kiêu ngạo: “Anh ơi, sao hôm nay anh không về nhà mà không nói cho em biết? ”
Được rồi, rõ ràng là giọng điệu ngang ngược, nhưng lời từ trong miệng cô nói ra lại không khiến cho anh có chút phản cảm nào.
Quý Việt Châu sững sờ.
Nhà?
Quý Việt Châu là chủ tịch của tập đoàn Khải Quang, ở thành phố Bắc Kinh anh đương nhiên là có rất nhiều bất động sản, nhưng trên thực tế, nơi anh ở nhiều nhất chính là khách sạn Lâm Phong.
Khách sạn Lâm Phong là khách sạn năm sao nằm ở trung tâm thành phố, hầu như Quý Việt Châu đều ở trong phòng tổng thống, mỗi ngày đều có người đặc biệt chăm sóc, ăn ở cũng do khách sạn cung cấp, hơn nữa lại rất gần nơi làm việc.
Đối với anh, ở trong khách sạn là sự lựa chọn tiện lợi nhất, còn về nhà? Quý Việt Châu chưa bao giờ có khái niệm này.
Mẹ Quý Việt Châu đã qua đời khi anh chỉ mới ba tuổi, Quý Quang Viễn đưa người phụ nữ đó và đứa con trai của họ là Quý Việt Lâm trở về Quý gia, lời mà Quý Việt Châu nghe được nhiều nhất trong miệng Quý Việt Lâm và Quý Dung Dung chính là ‘đây không phải là nhà của mày’.
Sau đó anh đi lạc, trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa phải ở trong cô nhi viện, khi đó Quý Việt Châu mới mười tuổi nhưng tính tình vô cùng bình tĩnh, anh nhớ rõ tất cả các phương pháp để trở về Quý gia, nhưng không có ai đến đón anh cả, anh cũng có thể tự mình trở về Bắc Kinh, nhưng Quý Việt Châu mười tuổi đã có thể cân nhắc ưu điểm và nhược điểm khi anh trở về.
Nếu bọn họ đã dám để cho anh “đi lạc”, có khi bấy giờ anh quay về bọn họ có thể dùng đến biện pháp càng độc ác hơn, đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ mười tuổi có thể phản kháng, ứng phó được, cho nên Quý Việt Châu tình nguyện ở lại cô nhi viện dù có nhà để về.
Sau khi anh được đón về Quý gia, những lời nói tiếc nuối, hối hận giả tạo của mọi người không ảnh hưởng gì đến Quý Việt Châu, anh cũng có mục tiêu của mình, sẽ không coi Quý gia là nhà của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận