Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 153: Trọng Sinh

“Nếu là trọng sinh thì nên giải quyết virus như thế nào?” Thời Ngu lúc trước chỉ giải quyết qua một cái có hệ thống, cô còn có thể nghe thấy giọng nói hệ thống của đối phương.
Nếu sống lại, đối phương vẫn còn là một người sống, cô cũng không thể giết người chứ?
Nếu là ở thời tận thế, Thời Ngu sẽ lập tức hành động, nhưng dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp quyền, cô cũng không làm ra loại chuyện này.
003 có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của cô, vội vàng ngăn cản: [Hệ thống chính quy của chúng ta cũng không làm chuyện điên rồ như vậy, người làm nhiệm vụ không được vi phạm pháp luật, nếu không đến lúc đó sát hạch sẽ trừ điểm]
Hóa ra hệ thống chính quy có biên chế vẫn cần phải tuân thủ pháp luật.
[Chúng ta là nhân viên của cục thời gian để duy trì hòa bình, đương nhiên không thể lựa chọn cách cuồng ma giết người mất đi lý trí]
[Virus trọng sinh, thay vì nói là trọng sinh, nói đúng hơn là đã thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình, cho nên chỉ cần tới gần cô ấy, hệ thống sẽ tự động thu hồi trí nhớ của cô ấy]
“Thì ra là như thế.” Kể từ khi 003 đã thông báo cho các giải pháp, việc giải quyết đơn giản hơn nhiều.
Ngay trong lúc Thời Ngu đang thảo luận cùng hệ thống, Quý Việt Châu đã đưa cô trở lại xe.
Những người khác và Tô Nguyễn nhìn bóng dáng xe dần đi xa.
Chờ người đi rồi, Lâm Lâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngài Quý quả thực rất đáng sợ.”
Điều cô ấy không nói ra là khi nhìn thấy Thời Ngu và Quý Việt Châu hôn nhau, cô đứng ở bên cạnh sắp kích động muốn chết, chủ yếu là dáng vẻ hai người bọn họ quả thực rất đẹp, cô là một người bị nhan khống, rất khó thể nói ra câu hai người không xứng.
Nhưng nếu như vậy, còn Tô Nguyễn thì sao?
Không phải nói Nguyễn Nguyễn là ánh trăng trắng của Ngài Quý sao? Vừa rồi, ngài Quý dường như không nói một lời với Nguyễn Nguyễn.
Ngoại trừ Lâm Lâm ra, những người khác ở đây cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng bọn họ đều cảm thấy ở giữa có thể có chuyện gì đó mà họ không biết.
Nhưng chỉ có Quý Dung Dung vừa nãy còn đang run rẩy, bỗng nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nguyễn, châm chọc cười nói: “Nguyễn Nguyễn, không phải cô nói anh cả tôi thích cô sao? Sao vừa rồi anh ấy thậm chí còn không nói một câu với cô?”
Tô Nguyễn nắm chặt tay, lòng bàn tay đau đớn nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, lắc đầu: “Dung Dung cậu quên rồi sao, cho tới bây giờ tớ chưa từng nói đàn anh Quý thích tớ, khi đó tớ chỉ nói, trước kia khi còn học trung học cơ sở tớ từng giúp đàn anh Quý mà thôi, sau đó thì lần trước gặp mặt anh ấy nói có khó khăn có thể tìm anh ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận