Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 147: Uy hiếp tính mạng

Nhưng Quý Dung Dung cô không nghĩ tới chính là, cô là tiểu thư của Quý gia, trước kia ngồi xe của người khác cho dù có thú vị đến đâu thì cô sẽ vẫn cân nhắc đến thân phận của mình nên làm gì và không nên làm gì.
Nhưng Tô Du lúc này hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, hắn chỉ muốn ngay lập tức vượt qua Thời Ngu, đương nhiên hắn đi rất nhanh cũng rất mạo hiểm.
Quý Dung Dung ngồi ở vị trí ghế phụ, chỉ cảm thấy mình giống như một con cá muối bị sóng biển cuốn lên, không có bất kỳ phương hướng nào, chỉ có thể theo sóng biển lắc lư.
Mặt cô đều bị dọa đến tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt dây an toàn: “Anh hai Tô, chậm lại một chút, chậm lại một chút!”
Tô Du vào thời điểm này làm sao có thể nghe lời cô nói, hắn cau mày vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, phía trước là chỗ cua, hắn ta định sẽ vượt qua ở đây.
“A——” Quý Dung Dung cuối cùng cũng không khống chế được phát ra tiếng thét chói tai.
Thời Ngu cũng không cho Tô Du bất kỳ cơ hội nào, qua khúc cua vẫn vững vàng ở phía trước hắn.
Nhưng lúc này, Lục Tuyệt Lăng đang ở phía sau cũng đuổi theo, anh ta không giống Tô Du chỉ là muốn vượt qua Thời Ngu, anh ta muốn trực tiếp đụng xe!
Đúng là một con chó điên.
Khi Thời Ngu nhìn thấy tình hình của Lục Tuyệt Lăng từ gương chiếu hậu, vẻ mặt bình tĩnh điều khiển vô lăng, đạp ga tránh thoát khỏi va chạm với anh ta.
Hành động của Thời Ngu thực sự rất nguy hiểm, làn đường Vân Sơn rất hẹp, khúc cua lại nhiều, nếu không chú ý một chút cứ đạp chân ga thì có thể lập tức lao ra khỏi làn đường.
Nhưng ngay khi đầu xe sắp chạm vào hàng rào, Thời Ngu vội vàng rẽ, độ bám của bánh xe khiến mặt đất phát ra âm thanh xoẹt, tia lửa bắn tứ tung.
Nhưng tốc độ của Thời Ngu vẫn rất nhanh, cô lái thẳng chiếc xe về đích mà không gặp trở ngại nào.
Thời Ngu ở thời tận thế, cô học được nhiều nhất không phải là đánh nhau với thú biến dị, mà chính là lái xe.
Lúc cô điên cuồng nhất, là bị hơn một trăm con thú biến dị truy đuổi, cô lái xe, hơi không chú ý một chút sẽ trở thành món ăn của chúng.
Khi đó Thời Ngu đạp chân ga và có thể thực hiện mọi loại thao tác, đặc biệt là những con đường lúc đó đã không còn nguyên vẹn, đầy rẫy ổ gà và cạm bẫy, tuyệt đối không thể tránh được nếu không có kỹ năng tốt.
Cho nên anh ta chỉ là muốn đụng xe mà thôi, có thể so sánh với mấy trăm con thú biến dị uy hiếp tính mạng sao? Vẻ mặt lúc này của Thời Ngu vẫn còn rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận