Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 156: Em đừng thích Quý Việt Châu

Nhưng Lâm Lãng nghĩ Tô Nguyễn đến từ thị trấn nhỏ, lại kiên trì cố gắng vươn lên, trong lòng càng thêm thương tiếc, lần trước Tô Nguyễn ở khách sạn phủ nhận quan hệ ở thời đại học của bọn họ, trái tim Lâm Lãng đã sụp đổ.
Mà hôm nay Quý Dung Dung lại chỉ ra những vấn đề đó, Lâm Lãng đã biết Tô Nguyễn như thế nào, cho nên càng nguyện ý tin lời Quý Dung Dung.
Dung Dung tính tình tuy không tốt cho lắm, nhưng ít nhất tính tình rất thẳng thắn, đối với bạn bè cũng không tệ.
Nhưng Tô Nguyễn… Lâm Lãng trên mặt lộ ra cười khổ: ” Tô tiểu thư, trong lòng tôi và cô tự biết rõ, nếu ngày sau gặp lại coi như người xa lạ đi.”
Nhìn bóng lưng Lâm Lãng xoay người rời đi, Tô Nguyễn luôn cảm thấy mình dường như lại mất đi cái gì đó.
Sau khi Lâm Lãng rời đi, Tô Nguyễn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong ngực Tô Du khóc lớn, mà Lục Tuyệt Lăng thì yên lặng đứng ở bên cạnh, đôi mắt nheo lại, đen sì có chút đáng sợ.
“Nguyễn Nguyễn đừng sợ, có anh ở đây.” Lục Tuyệt Lăng nhỏ giọng trấn an, “Em đừng thích Quý Việt Châu, anh ta không dễ dây vào.”
Tiếng khóc của Tô Nguyễn dừng lại, quay đầu nước mắt nhìn anh: “A Lăng, em cũng cảm thấy là em đang ám chỉ Dung Dung, đúng không?”
Lục Tuyệt Lăng không trả lời, nhưng Tô Du hừ một tiếng: “Nguyễn Nguyễn, em quá bất cẩn.”
Một người đã trải qua giáo dục tinh anh từ nhỏ như Tô Du và Lâm Lãng, có lẽ lúc bắt đầu sẽ bị bộ lọc của Tô Nguyễn che mắt, nhưng khi Quý Dung Dung nói ra sự tình, kết hợp với chuyện xảy ra gần đây, không cần Tô Nguyễn thừa nhận, bọn họ cũng có thể đại khái đoán được sự thật.
Tô Nguyễn rốt cuộc cũng mới được tìm về, vẫn còn có rất nhiều chuyện làm không quá thông minh.
Nghe Tô Du nói như vậy, Tô Nguyễn cả người đều đờ đẫn tại chỗ.
Tô Du lại chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Nguyễn Nguyễn, nếu như thật sự ngài Quý thích em như lời đồn, anh có thể vì em mà nhắm vào người tình nhân kia, tranh thủ cơ hội cho em, nhưng…”
“Nhưng em thật sự thích anh ấy!” Có lẽ đã bị hai người nhìn thấu nên Tô Nguyễn dứt khoát lên tiếng thừa nhận.
“Nhưng đó là Quý Việt Châu, anh ta không phải là người mà chúng ta có thể nắm trong tay.” Tô Du lắc đầu, khom lưng nhìn vào trong mắt Tô Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, những chuyện khác chúng ta đều có thể thỏa mãn em, giống như em không thích Tô Trân, cho nên em dùng một ít thủ đoạn nhỏ muốn đuổi em ấy đi, anh và anh cả còn có mẹ, đều sẽ giả bộ không biết, để cho em như ý nguyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận