Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 260: Thắt Chặt

Còn trái tim anh thì như bị thắt chặt, chỉ có thể nghe được thấy câu nói cuối cùng của cô.
Nghe thấy cô nhẹ nhàng nói kết thúc.
“Đúng vậy.” Thời Ngu gật gật đầu: “Sau khi chúng ta chấm dứt, anh lại có thể đi tìm những người khác, tuy rằng người xinh đẹp như em chỉ có một, nhưng người đẹp kém em một chút thì vẫn có, lấy gia thế và sự quyến rũ của Ngài Quý, chắc chắn sẽ có các cô gái tình nguyện theo anh.”
Nói đến đây, Thời Ngu không khỏi lại tự luyến một chút, dù sao vẻ đẹp của cô đúng là được trời ban cho, hì hì.
“Em bảo anh đi tìm người khác?” Gân xanh trên trán Quý Việt Châu nổi lên như muốn nổ tung, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Ừm.” Thời Ngu gật đầu.
Mặc dù tên đàn ông chó này không tìm thế thân cho ánh trăng sáng như trong tiểu thuyết, nhưng anh thật sự đã bao nuôi một tình nhân.
Hơn nữa từ khi anh nếm được mùi vị thịt cô, mỗi lần làm tình đều như muốn xé người cô ra thành từng mảnh, Thời Ngu cảm thấy sau khi mối quan hệ hai người bọn họ chấm dứt, anh đi tìm tình nhân khác cũng là rất bình thường.
Dù sao thì anh cũng “có năng lực”, điều này Thời Ngu đã tự mình chứng thực!
Đương nhiên thì những người đó có lẽ không dám hành hạ anh như cô.
Thời Ngu phải thừa nhận mỗi lần cô giật tóc của Quý Việt Châu, cố ý véo anh, giẫm anh, đá anh đều mang theo chút tâm lý trả thù, ai bảo anh là tìm tình nhân.
Nghĩ tới đây, Thời Ngu còn nói tha thiết thuyết phục anh: “Nếu có thể, vẫn là nên nghiêm túc yêu đương đi, dù sao chuyện bao nuôi tình nhân cũng không phải là chuyện vinh quang, dù sao thì dựa vào sức hấp dẫn anh, cũng rất nhiều người muốn chi tiền yêu đương với anh. ”
Ví dụ như fan cuồng, Kẹo dẻo Gấu.
Nghĩ đến việc tên chó mà cô đã huấn luyện một thời gian dài, từ bây giờ không sử dụng được nữa, trong lòng Thời Ngu cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, chút khó chịu đó đã biến mất.
Nghe được nhưng lời cô khuyên anh đi tìm người khác, Quý Việt Châu chỉ cảm thấy trong đầu rối như tơ vò, đột nhiên bị phá giải.
“Thời Ngu!”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, mang theo sự tức giận chưa từng thấy.
“Sao vậy?” Thời Ngu bị gọi tên như vậy, trong lúc nhất thời còn có chút hoang mang, ánh mắt ướt át trong veo nhìn về phía anh.
Quý Việt Châu nhìn vào trong ánh mắt của cô, lồng ngực vẫn còn phập phồng, cố gắng chịu đựng, sau đó hạ giọng xuống nói chuyện với cô: “Đừng tức giận, chúng ta nói chuyện đã, anh nói những lời đó là anh không đúng, anh có thể xin lỗi em, em không cần cố ý nói ra những lời kết thúc này để chọc giận anh.”
“Em không có.” Thời Ngu lắc đầu, giọng điệu thản nhiên: “Ngài Quý, em biết anh nói thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận