Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 193: Có Người Đến

Thời Ngu trong đầu suy nghĩ như vậy, bên ngoài thì vỗ vỗ tay phủi bụi.
“Thời tiểu thư, hay là cô xuống dưới đi.” Đạo diễn đang kiểm tra tình hình ở xa cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ở trên cây rất nguy hiểm!”
Mấu chốt là nếu cô thật sự bị thương, Kim chủ ba ba trách tội phải làm sao bây giờ!
“Không sao đâu, rất an toàn.” Thời Ngu từ trên cành cây thò đầu ra, nhìn về phía ống kính phía dưới.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu vàng như lông gà con, ở dưới mặc một chiếc quần đùi bằng vải bò, vậy nên hành động rất thuận tiện, mái tóc dài màu đen xõa tung, bởi vì từ góc độ trên cao nhìn xuống dưới, mái tóc dài từ trên cây rũ xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Nó giống như một bức tranh được chụp nghệ thuật vậy, có lẽ còn đẹp hơn mấy cái trang bìa tạp chí, mỗi một động tác của cô đều có thể mang lên tạp chí được luôn.
Mà đạo diễn thấy cô kiên quyết như vậy rồi lại nhìn màn hình và khán giả đang tràn vào trong livestream của cô, cuối cùng cũng không khuyên nữa.
Thời Ngu thì tiện tay hái mấy quả mận trên cây, loại mận này rất nhiều nước, thanh ngọt không chua, cô lấy khăn giấy ra lau rồi trực tiếp ăn.
Có thể được ăn, Thời Ngu cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, ăn liên tiếp mấy quả mận, đồng thời còn ném mấy quả cho nhân viên quay phim, sau đó cô dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này, lại có người khác đến.
Người tới là Tô Nguyễn và một nam diễn viên khác tên là Tạ Tĩnh, đối phương cũng không lớn tuổi, chỉ tầm khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Hai người bọn họ gặp nhau sau khi đổi xe, vì thế họ đã lên cùng một chiếc xe, dọc theo đường đi hai người trò chuyện đủ các loại chủ đề không ngừng, nhìn qua rất có nhân duyên, hiệu quả chương trình cũng không tệ, mới phát sóng trực tiếp đã có fan CP rồi.
Vừa bước vào sân, cả hai liền đồng thanh thốt lên”wow”.
Tô Nguyễn ngây thơ nghiêng đầu nhìn một vòng quanh sân: “Hình như chúng ta là người đầu tiên đến thì phải? Có vẻ như chưa có ai khác đến.”
“Hình như là vậy.” Tạ Tĩnh cũng gật đầu, đưa tay giúp Tô Nguyễn xách vali: “Chúng ta mang đồ vào nhà trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận