Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 55: Lưu Manh

Tên chó răng nanh sắc bén.
Quý Việt Châu dùng đầu lưỡi đâm vào miệng cô hơi đau đớn, cũng không biết là ai thích cắn người.
“Tối hôm qua anh còn đồng ý với em là sẽ không hung dữ với em nữa, hôm nay anh lại hung dữ với em, lúc em lên xe anh còn không để ý tới em, còn hỏi em làm loạn cái gì? Không được em cho phép liền hôn em, rốt cuộc là ai đang làm loạn!”
Thời Ngu càng nói càng tức giận, hận không thể nhổ trụi luôn đầu của anh.
Nói hết câu, hốc mắt vốn đã đỏ bừng, bây giờ ngay cả đuôi mắt và chóp mũi đều đỏ lên. Quý Việt Châu căn bản không tìm được thời cơ không xen vào đã bị cô đá một cái.
Người đàn ông chó tìm người thế thân, không đánh nhiều thì Thời Ngu cảm thấy không đủ hả giận.
Vì thế Quý Việt Châu căn bản tìm được thời cơ không xen vào đã bị cô đá một cái.
Động một chút liền đánh người, tính khí thất thường thế này, vừa đánh anh xong còn bày ra dáng vẻ bị tổn thương.
Quý Việt Châu thở dài, thay đổi giọng điệu an ủi con chim nhỏ được nuông chiều: “Vừa rồi tôi đang làm việc.”
“Em chỉ dựa vào người anh, không làm phiền đến công việc của anh.” Thời Ngu không chấp nhận lời giải thích của anh.
Quý Việt Châu không thích phụ nữ cắn dai không dứt, càng không thích phụ nữ động tới một chút liền khóc lóc, mấy ngày nay cô đã liên tục phá tan mọi ranh giới của anh.
Nhưng…
Quý Việt Châu nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi.
Thời Ngu Quen quan sát sắc mặt anh, thấy thế lại càng đắc ý trực tiếp ngồi lên đùi anh, vươn tay lên tháo gọng kính mắt vướng víu ra, từ trên cao nhìn anh.
Để phù hợp với tạo hình hôm nay, trên tai cô đeo một đôi bông tai bằng ngọc lục bảo, chiếc bông tai bằng ngọc lục bảo lắc lư giống như đôi mắt long lanh của cô, cũng không biết cái nào quyến rũ hơn.
Thời Ngu đưa tay kéo cà vạt Quý Việt Châu, giống như một nữ hoàng ở trên cao ân cần bày tỏ sự đồng cảm với thần dân của mình: “Cho nên, anh muốn hôn hay là muốn làm việc?”
Câu trả lời của Quý Việt Châu là trực tiếp đè người cô ấn xuống hôn, khi ấy anh hoàn toàn khác với sự lạnh lùng cấm dục tiết chế lúc bình thường.
Thời Ngu cảm nhận được rõ ràng những khớp xương bàn tay, gân xanh nổi lên lộ ra sự không bình tĩnh của anh.
Một lúc lâu sau, Thời Ngu đẩy anh ra.
Quý Việt Châu còn chưa thỏa mãn còn muốn tiếp tục, Thời Ngu nghiêng đầu không cho anh hôn, trong miệng còn đang lẩm bẩm: “Đồ lưu manh.”
Quý Việt Châu kéo đôi bàn tay nhỏ bé của cô ra khỏi cơ bụng của mình, bật cười hỏi: “Rốt cuộc ai là lưu manh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận