Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 236: Mềm Lòng

“Dung Dung, tỡ đã giải thích với cậu rất nhiều lần rồi mà, tớ và đàn anh Lâm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, từ khi tớ quen cậu, tớ chưa từng liên lạc riêng với anh ấy.”
“Đàn anh Lâm, đàn anh Quý, Tô tiểu thư có thật nhiều đàn anh đó nha.” Giọng nói Quý Dung Dung mang theo chút châm chọc.
“Dung Dung, tớ…”
Tô Nguyễn muốn tiếp tục giải thích, nhưng Thời Ngu giơ tay gõ cửa phòng.
“Ai?” Quý Dung Dung hỏi.
“Tôi.” Thời Ngu mở miệng.
Bên trong im lặng một lúc, rồi mới truyền ra giọng nói của Quý Dung Dung: “Vào đi.”
Thời Ngu không khách khí mở cửa, bên trong có ba người, Quý Dung Dung và Lâm Lâm ngồi cạnh nhau, còn Tô Nguyễn thì đứng ở phía đối diện.
Tô Nguyễn quay đầu lại, phát hiện đó là cô, mở to mắt: “Sao cô lại đến đây?”
“Thật trùng hợp.” Thời Ngu không trả lời, nói: “Thì ra Tô tiểu thư cũng ở đây.”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dưới ánh mắt của ba người họ, cô kéo một chiếc ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống.
Đến khi Thời Ngu ngồi xuống và ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện có ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình. Cô nghiêng đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái: “Nhìn tôi làm cái gì, các người cứ tiếp tục nói đi.”
Nhân tiện, cô lại hỏi 003: “Khoảng cách này có thể tiêu diệt được virus không?”
[Ok, virus đang được loại bỏ, thời gian mất khoảng một giờ]
Bây giờ là hơn mười giờ sáng, một thời gian nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, một giờ là đủ rồi.
Bởi vì còn phải chờ đợi một tiếng đồng hồ, nên Thời Ngu dựa vào ghế, lấy điện thoại di động ra chơi.
Ba người Quý Dung Dung: …
Vậy cô đến đây làm cái gì?
Cuối cùng vẫn là Tô Nguyễn không thể chịu được nữa: “Thời tiểu thư, tôi và Dung Dung có chuyện muốn nói, cô có thể rời đi một chút được không?”
Thời Ngu phớt lờ cô ta, chỉ nhìn về phía Quý Dung Dung: “Dung Dung, tôi đến tìm cô, cô muốn tôi rời đi sao?”
Quý Dung Dung muốn nói, cô đi càng xa càng tốt.
Nhưng cô không dám nói ra, chỉ có thể trút giận lên người Tô Nguyễn, dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Tô tiểu thư còn có lời gì muốn nói thì cứ nói đi, không cần quan tâm những người khác.”
Tô Nguyễn tức giận đến nỗi đỏ mắt, hai bàn tay nắm chặt để bình tĩnh, rồi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, tớ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lợi dụng cậu, từ đầu đến cuối tớ đều coi cậu là bạn thân.”
Nói đến đây, Tô Nguyễn rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lâm Lâm đang ngồi ở bên cạnh: “Lâm Lâm, cậu nói hộ tớ một câu đi.”
Cô ta biết Lâm Lâm từ trước đến nay luôn dễ mềm lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận