Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 181: Ai Nói Nước Mắt Không Giải Quyết Được Vấn Đề

Sắc mặt Quý Việt Châu càng thêm u ám, anh đi hai bước vòng qua bàn tới trước mặt Thời Ngu: “Xuống đây. ”
“Không xuống!” Thời Ngu chẳng những không xuống, còn nhấc chân đá vào đùi anh.
Dì giúp việc từ lúc hai người xảy ra tranh chấp đã lui vào phòng bếp, vì thế trong phòng ăn bây giờ chỉ có hai người giằng co, không ai nhường ai.
“Không xuống.” Thời Ngu tiếp tục đá anh.
Quý Việt Châu nắm lấy cổ chân cô đang đá anh, rồi kéo chân cô lại gần người mình.
Thời Ngu vốn là đứng một chân nên không vững lắm, bây giờ lại bị kéo như vậy, suýt chút nữa ngã xuống, ngay lúc này Quý Việt Châu mới dùng tay kia bóp eo cô, ôm cô lên.
Vì thế lúc này Thời Ngu đang trong tư thế ngồi trên cánh tay Quý Việt Châu, hai người khá gần nhau, Thời Ngu lại thuận tay giật tóc anh: “Thả em xuống. ”
“Anh nói không được là không được!” Quý Việt Châu giọng nói trầm thấp, có thể nhìn ra anh đang rất tức giận.
Thời Ngu trừng mắt với anh nhưng hốc mắt cô lại đỏ lên trước.
“Thời Ngu, khóc vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề.” Trái tim Quý Việt Châu khẽ nhói đau, thấy cô khóc anh cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn phải nghiêm mặt, cố gắng nói ra những lời này.
Thời Ngu không nói gì, cứ nhìn chằm chằm anh yên lặng rơi lệ.
Quý Việt Châu thở dài một hơi, vẫn cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh: “Nói với với hai câu em liền giẫm lên ghế, tí nữa em có phải còn muốn giẫm lên bàn hay không? ”
Nước mắt Thời Ngu chảy nhanh hơn, cô không gào khóc, chỉ là nước mắt từng giọt tự nhiên rơi xuống, chóp mũi và đuôi mắt đều đỏ bừng, sinh ra một loại cảm giác đau lòng khiến người ta thương tiếc.
Quý Việt Châu đau đầu.
“Ý anh không phải là không cho em đi, nhưng em có thể chọn mấy cái gần một chút, còn nếu muốn diễn phim truyền hình nào thì để anh bảo trợ lý sắp xếp cho em, có được không?”
Thời Ngu vẫn không nói gì, chớp mắt một cái, một giọt nước mắt to lại rơi xuống.
Trái tim Quý Việt Châu nhói đau, anh không chịu được nữa, cuối cùng vẫn lui một bước: “Được rồi, bây giờ chúng ta thương lượng có nên đi hay không, em đừng khóc nữa.”
Khóc đến nỗi trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Ai nói nước mắt không giải quyết được vấn đề, không phải là giải quyết được rồi sao? Thời Ngu ở trong lòng âm thầm cười trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận