Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng

Chương 90:

Quý Việt Lâm sững sờ một lúc mới kịp phản ứng những lời Thời Ngu đang nói.
Ngay lập tức hắn ta tức giận, phản ứng đầu tiên chính là muốn kéo cổ tay Thời Ngu, kéo đến trước mặt mình để đánh người.
Không ngờ, Thời Ngu di chuyển còn nhanh hơn, nhanh chóng di chuyển sang một bên, nhân tiện còn giẫm vào chân hắn với đôi giày cao gót nhọn của mình.
Dù sao đi nữa, Thời Ngu đã trải qua trong những ngày tận thế hẳn ba năm, từng dùng ta không xé xác một con quái vật kỳ lạ, cho dù thân thể bây giờ không có cơ bắp mà cô từng luyện tập ra, nhưng lực phản ứng vẫn còn ở đó.
Đối phó với Quý Việt Lâm, một công tử ăn chơi trác táng chưa từng được huấn luyện qua đương nhiên dễ dàng hơn.
“Hít.”
Quý Việt Lâm đột nhiên bị giẫm lên, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt nhìn Thời Ngu: “Cô không muốn sống nữa à?”
“Bây giờ là xã hội Pháp quyền, chẳng lẽ cậu hai Quý còn định giết người sao?” Thời Ngu cười hỏi ngược lại.
“Cô cho rằng Quý Việt Châu có thể bảo vệ cô cả đời sao? Một ngày nào đó cô sẽ rơi vào tay tôi.” Có lẽ là bị đau đến kích thích đến, Quý Việt Lâm lúc này gọi thẳng tên anh ra, cũng không có giả vờ mà gọi “anh cả” nữa.
Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh đã được mở ra, Quý Việt Châu vẫn đang nắm tay vịn cửa, lạnh nhạt nhìn về phía Quý Việt Lâm: “Em trai, em lại bắt nạt người của tôi?”
Lời này nói ra ý tứ thiên vị thật sự là quá mức rõ ràng.
Thời Ngu thấy anh đến vội vàng nhào tới kéo tay áo anh làm nũng: “Anh ơi, cậu hai Quý bắt nạt em, còn hỏi em không muốn sống nữa à.”
“Em trai, có vẻ như đạo lý họa từ miệng ra hình như em vẫn chưa hiểu.” Trong lời nói của Quý Việt Châu mơ hồ mang theo ý cảnh cáo.
Rõ ràng là hắn ta là người bị chê xấu trước, sau đó lại bị giẫm một cái, sao bây giờ lại thành lỗi của hắn rồi!
Quý Việt Lâm cảm nhận cơn đau râm ran từ ngón chân, cảm thấy đau khổ không thể diễn tả được.
Hắn ta muốn giải thích vài câu cho Quý Việt Châu, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, lập tức kinh hoàng đến mức không nói nên lời.
Mà Quý Việt Châu cũng đã không muốn nghe hắn nói chuyện nữa, kéo cổ tay Thời Ngu xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận