Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 589: Albert Einstein, ta tới đón ông đây!

Chương 589: Albert Einstein, ta tới đón ông đây!Chương 589: Albert Einstein, ta tới đón ông đây!
Sau đó, hai người chia thành hai nhóm. Đới Sở Thiền đi ngay sau xe phẫu thuật và chạy một mạch về phía trước. Mặt khác, Lâm Huyền sau khi chia tay Đới Sở Thiền ở cuối đại sảnh đã đi về phía sâu trong hành lang. Lâm Huyền đeo khẩu trang, cầm túi, đi rất chậm. Thời điểm quan trọng này không được để "Phân Nộ' nhìn ra... Đi chưa tới vài bước đã gặp hai người một cao một thấp đi vê phía này! Người thấp là trợ lý viện trưởng. Còn ông già tóc trắng cao gầy kia không cần phải nói chính là "Phẫn Nộ”. Đây là lần đầu tiên Lâm Huyền gặp "Phẫn Nộ'... Mặc dù là lướt qua nhưng dù sao lát nữa sẽ đi đến văn phòng người ta làm "kẻ trộm" nên vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng."Phãn Nộ' và trợ lý của mình đi như bay, trông rất lo lắng. Lâm Huyền cũng bước nhanh hơn trong vô thức. Đi vào bên trong khu văn phòng.
"Mau lên!"
Lâm Huyền thầm nghĩ.
"Phẫn Nộ" mất khoảng ba phút để ra khỏi văn phòng, đến phòng thay đồ vô trùng, thay đồ vào phòng mổ. Sau ba phút, hắn có thể vào thẳng phòng thí nghiệm dưới lòng đất thông qua lối đi bí mật. Nói cách khác... Mình chỉ có ba phút để hoàn thành kế hoạch "Đánh cắp Einstein"! Ba phút... Việc chạy đi chạy lại vẫn rất khó khăn. Rốt cuộc, trộm trẻ con thì dễ mà phải về như cũ!
Cuối cùng... Lâm Huyền đã tìm thấy địa chỉ của "Văn phòng viện trưởng". Tên của David Green cũng được viết bên dưới. Không thể sai, nó ở đây! Nhìn trái phải, không có ai xung quanh, Lâm Huyền trực tiếp lấy "ngón tay sinh học" mở công tắc ra, ấn vào khóa vân tay... Ô! Khóa vân tay được mở khóa trực tiếp.
"Thật sự rất dễ sử dụng... Đây thực sự là một công nghệ đen."
Lâm Huyền trực tiếp nghiêng người đi vào văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn văn phòng sạch sẽ ngăn nắp. Hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Phùt"
"Albert Einstein, ta tới đón ông đây!"
Sau khi vào văn phòng, Lâm Huyền không chú ý nhiều đến các chỉ tiết khác, đi thẳng vào phòng ngủ. Quả nhiên trên cánh cửa tủ quần áo trong phòng ngủ, thấy một ổ khóa vân tay khác. Hăn lấy "ngón tay sinh học" ra và nhấn lại. Khóa mật khẩu được mở ral"Ai có thể nghĩ rằng... chiếc tủ quần áo bình thường này lại là một chiếc thang máy nhỏ?"
Lâm Huyền liếc nhìn cái móc áo ở góc phòng ngủ đầy ắp quần áo. Có vẻ như... chính chiếc móc gỗ này đã đảm nhận luôn nhiệm vụ của một chiếc tủ đựng quần áo. Lâm Huyền nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn mươi giây kể từ khi gặp phải "Phẫn Nộ" vừa rồi. Thời gian dành cho hắn không còn nhiều, phải nhanh chân lẻn vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất và đánh cắp Einstein đi
Lâm Huyền bước từng bước vào thang máy. Sau đó nhấn nút ... Cạch... cửa thang máy đóng lại. Sau đó từ từ hạ xuống. Dù sao nó cũng là một chiếc thang máy nhỏ, công suất thấp nên tốc độ đi xuống rất chậm. có
"Mau lên..."
Lâm Huyền khẩn trương. Cuối cùng, thang máy chạm đáy. Khi cửa thang máy mở ra, một khung cảnh tối tăm chào đón hắn. Không có đèn? Lâm Huyền thận trọng bước ra khỏi thang máy. Chỉ có một ánh sáng yếu ớt ở phía xa, những nơi khác không gian ngầm rộng lớn này đều chìm trong bóng tối. Lâm Huyền mò mẫm và chậm rãi đi về phía trước. Có cái gì, là cái gì... cân chú ý vê phòng thí nghiệm ngầm nhỉ? Bức thư của Liễu Y Y không mô tả chỉ tiết. Rốt cuộc, theo kế hoạch trong bức thư, là Đới Sở Thuyền mang theo máy nghe lén đi xuống. Vì vậy, cả Lâm Huyền và Liễu Y Y đều không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Lách tách! Lách táchI
Lâm Huyền thận trọng đi về phía trước, nhìn trái và phải, trong ánh sáng hạn chế không thấy bất kỳ nguy hiểm nào."
"Nơi bí mật như vậy... Chắc là "Phẫn Nộ'" sẽ không để người khác bước vào, cho nên ngoại trừ đứa bé ra hẳn là không có người khác."
Lâm Huyền không thể không tăng tốc độ của mình, phải đánh cắp Einstein đã biến thành một đứa trẻ trước khi "Phân Nộ”" xuống!
Lâm Huyền nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ thời gian này...'Phẫn Nộ" hản là đã ở trong phòng vô trùng sắp thay xong quần áo phẫu thuật rồi. Sau khi thay quần áo xong, hắn sẽ vào phòng phẫu thuật rồi đến đây bằng lối đi bí mật.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân yếu ớt của Lâm Huyền. Khoảng cách này đã có thể nhìn thấy xe đẩy rõ ràng, Và... đứa bé đang ngủ trong xe dẩy.
"Einsteinl"
Lâm Huyền há hốc mồm... Mặc dù chuyện này đã được xác nhận nhiều lần từ những lá thư, nhưng là một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt, lần đầu tiên nhìn thấy vĩ nhân của thế kỷ trước hắn không tránh khỏi có chút hồi hộp. Huống chỉ... Đây là một ông già phát triển ngược trở thành một đứa trẻ! Lâm Huyền cẩn thận quan sát đứa bé đỏ hỏn trong xe nôi.
"Thật giống. . Thực sự trông quá giống đứa trẻ sinh non của Lý Tĩnh, làn da đỏ hỏn giống hệt."
Tỷ lệ đầu quả thực rất giống. Lâm Huyền xuất thân không phải chuyên ngành nghệ thuật, khả năng quan sát trên cơ thể người của hắn cũng không mạnh nên rất khó phát hiện ra đứa bé đã bị tráo đổi. Nhưng hai phút trước, con trai của Lý Tĩnh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật. Vì vậy đứa trẻ ở đây lúc này phải là Einstein.
Lâm Huyền đã đi đến bên cạnh xe nôi. Hắn đưa tay ra vừa định bế đứa bé màu đỏ này lên... thình lĩnh... đứa bé mở mắt ra! Mà nó vừa mở mắt ra, vẻ mặt không có chút thay đổi, cũng không có khóc lóc ầm ï, chỉ là ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chăm Lâm Huyền. Trong nháy mắt da đầu Lâm Huyền tê dại! Hắn sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích. Chạy thôi...
Không được!
Lúc này còn chưa đổi đầu, không đến mức ác ma thức tỉnh chứ đúng không?
Lâm Huyền cứ như vậy nhìn đứa bé. Đứa bé dường như đang đợi Lâm Huyền nói chuyện. Lâm Huyền thì đang chờ đợi tiếng khóc của đứa trẻ. Đối với Lâm Huyền bây giờ mà nói, nếu đứa trẻ này khóc, hoặc thậm chí tè bậy thì hắn sẽ cảm thấy cực kỳ an tâm. Bởi vì những hành vi này có thể chứng minh rằng nó là một "đứa trẻ nhân loại" bình thường! Lâm Huyền cũng cảm thấy an toàn. Nhưng chính là cảnh tượng ác ma này lại khiến Lâm Huyền không rõ đứa bé này rốt cuộc là sinh vật gì... Cuối cùng. Đứa bé đỏ hỏn, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười đáng yêu. Nó giơ bàn tay phải nhỏ bé của mình lên chạm vào lòng bàn tay của Lâm Huyền...
"Bạn... cũ... của ta, Lâm Huyền tiên sinh, cuối cùng... ngươi cũng đến rồi."
Đôi mắt của Lâm Huyền mở to:
"Ông... Ông có thể nói chuyện sao!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận