Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 481: Quá khứ của Einstein: Thần muốn giết ta!

Chương 481: Quá khứ của Einstein: Thần muốn giết ta!Chương 481: Quá khứ của Einstein: Thần muốn giết ta!
Chương 481: Quá khứ của Einstein: Thần muốn giết taI
Lốp bốp! Cạch cạch phanh phanh! ! Einstein đã trở nên thần chí mơ hồ.
Ông ta cảm giác đầu của bản thân hiện tại như một quả khí cầu, nó muốn dẫn hắn bay vào vũ trụ.
Đau đớn to lớn này hành hạ Einstein, khiến ông ta lăn lộn trong phòng, làm cho máu me khắp người.
Cuối cùng khi con mắt của Einstein sắp nổ vì huyết áp quá cao thì Einstein đã đụng trúng tủ sách của mình!
Trên tầng cao nhất của giá sách có một quyển sách có bìa làm từ sắt rơi xuống, nó rơi thẳng xuống ót của Einstein và khiến y hôn mê.
Góc nhọn của bìa sắt cuốn sách kia xuyên qua da đầu của hắn, tách một lỗ để máu có thể chảy ra.
Cuốn sách này vậy mà đã giúp cho Einstein đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi áp lực trong não trở lại bình thường thì Einstein nằm dưới đất ngất xỉu, hô hấp cũng trở nên ổn định.
Cạch.
Giờ đây kim đồng hồ trên tường chuyển động, nó chuyển tới 00:42.
Mà cuốn sách cứu mạng Einstein kia có tên là 42—Line—Bible.
Bản 42—Line—Bible chính là ấn bản của Thánh Kinh lớn nhất thế giới.
Nó còn có tên khác là Gutenberg Bible, tổng có ba cuốn, đây chính là tác phẩm tiêu biểu chứng minh cho khả năng in ấn sơ kỳ của phương Tây.
Bởi vì nội dung của nó là mỗi trang hai cột, một cột đều là kết cấu 42 câu, thế nên nó được người sau này gọi là 42—Line—Bible, phiên dịch ra sẽ là Thánh Kinh Bốn Mươi Hai Dòng
Einstein từ từ mở mắt ra.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trân nhà trắng bệnh. Ga trải giường trắng bệnh.
Tất cả trắng bệnh.
Ông cố gắng chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn rõ cái bình truyền treo phía trên.
"Đây là... bệnh viện? Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ——”
Âm thanh khô khan mà khàn khàn, làm cổ họng ông đau nhói, ông bắt đầu ho dữ dội.
Đợt ho này.
Làm phía sau đầu rất đau! Ông run rẩy đưa tay phải lên muốn sờ chút... nhưng vô ích.
Cái đầu vốn đã to của ông, hiện tại còn bị quấn băng gạc thành một chiếc 'bánh tét' nặng nề.
Đúng vậy.
Einstein biết rất rõ bánh tét là gì.
Khi ông ấy học tiếng Trung, đã thuận tiện học được rất nhiều về văn hóa Trung Quốc.
Bánh tét là một món ăn truyền thống ở Trung Quốc.
Nó cực kỳ thích hợp để dùng mô tả tình trạng hiện tại của ông ấy. Bộp bộp bộp!
Bộp bộp bộp bộp bộp! !
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến!
"Các hạt Trời ạ! Các hạ Einstein! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi! Ta sẽ đi gọi bác sĩ đến cho ngài!"
Nói xong.
Người thanh niên đó lại chạy đi.
Nhưng Einstein nhìn rất rõ, người thanh niên đó chính là người trợ lý của ông, ông rất quý người thanh niên này.
Thành thật, có năng lực, còn rất cẩn thận.
Bình thường, tất cả cuộc sống hàng ngày của ta, thực phẩm, quần áo, chỗ ở, phương tiện đều do người trợ lý này lo liệu.
Qua vài phút.
Có tiếng bước chân ầm ầm trong hành lang, vài vị bác sĩ bước vào phòng bệnh.
Vị bác sĩ phụ trách chữa trị chính đẩy cặp kính: "Đã lâu không gặp, các hạ Einstein, ngài có thể tỉnh lại thật là tốt, có rất nhiều đại nhân vật đang cực kỳ quan tâm tới bệnh tình của ngài."
Einstein nghe xong liền cười nói: "Có lẽ điều bọn họ lo lắng là kiến thức trong đầu ta? Mà câu vừa nói... Đã lâu không gặp? Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao? Ta không nhớ là chúng ta quen biết nhau."
Vị bác sĩ đó gật đầu: "Các hạ Einstein, chúng ta mới gặp nhau 14 ngày trước, ta đã làm phẫu thuật khâu vết thương cho ngài. Oh... Xin lỗi, ta quên nói với ngài, ngài đã hôn mê 14 ngày rồi..."
Nghe được câu này.
Einstein thực sự có chút kinh ngạc!
14 ngày! 2
Ký ức của ông rất mơ hồ, rất lân lộn, việc duy nhất ông ấy nhớ... chính là ông ấy đã tính ra "hằng số vũ trụ" tại nhà. '
Đúng vậy, kết quả cuối cùng là 42, ông ấy nhớ rất rõ. Sự việc xảy ra tiếp theo, thì rất mơ hồ.
Ông chỉ nhớ rằng đầu ông giống như một quả bóng bay sắp nổ tung, nhưng hình như có thứ gì đó đập vào đầu, sau đó ông đã bất tỉnh.
Đến khi thức dậy... thì đã ở đây.
Thật không ngờ, khoảng thời gian đó đã trôi qua 14 ngày.
Trong ký ức của ông ấy, nó chỉ như là hôm qua vậy.
Einstein bất lực gãi gãi đầu: "14 ngày... đã trải qua thời gian dài như vậy ... vậy, có thể làm phiền ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Các bác sĩ và trợ lý xung quanh, đã kể cho Einstein nghe về sự việc xảy ra vào đêm hôm đó.
Theo trợ lý của ông ấy nói.
Đó là sáng sớm ngày 18 tháng 4, khoảng 1 giờ sáng. Khi đó đã là đêm khuya, cả khu phố đều rất yên tĩnh.
Bản thân người trợ lý đang ở trong một căn phòng tầng trệt chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ trên lầu! Tiếp theo đó là âm thanh của những đồ vật rơi xuống đất, vỡ tan.
Theo trực giác, hắn cho rằng có trộm vào nhà, vì vậy đã nhanh chóng cầm vũ khí chạy lên trên lầu.
Khi hắn đi lên cầu thang gỗ đến cửa thư phòng trên tầng hai. Tất cả âm thanh hỗn loạn bên trong đều ngừng lại.
Người trợ lý không còn kịp để mở cửa, nên đã trực tiếp đạp cửa đi vào! Cảnh tượng bên trong khiến hắn sững sời
"Khi đó... các hạ Einstein đang nằm trên mặt đất! Trên đầu của ông có một lỗ nhỏ đang chảy máu ra ngoài”
"Đúng vậy. .. không sai, ta thê, máu thực sự tuôn ra như suối! Từ lúc sự việc xảy ra đến lúc ta vào phòng, thời gian ngắn ngủi mới chưa tới một phút đồng hồ, mà trên mặt đất đã có một vũng máu!"
"Khi đó ta cũng không để ý được nhiều như vậy, trực tiếp gọi xe cấp cứu, sự việc xảy ra tiếp theo sau đó để bác sĩ nói cho ngài biết đi... Việc tiếp theo ta cũng không rõ lắm."
"Chỉ là... điều chúng ta vẫn không hiểu được, là khi đó cửa ra vào và cửa sổ đều không có dấu hiệu phá hoại, trong phòng chỉ có một mình ngài, đây là một căn phòng bí mật, không giống bị trộm cướp hay gì đó. Vì vậy ... tất cả mọi người đều không biết đã có chuyện gì xảy ra với ngài, chỉ có thể đợi ngài tỉnh dậy rồi tính sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận