Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 187: Dẫn Liễu Y Y về nhà

Chương 187: Dẫn Liễu Y Y về nhàChương 187: Dẫn Liễu Y Y về nhà
Thật sự cha Liễu Y Y chỉ có hơn chứ không kém hơn so với tin đồn! Đối với con gái ruột duy nhất của mình mà ông còn có thể lạnh lùng cắt ngang tiền sinh hoạt, tiền học phí, vừa cắt đứt là tận sáu năm!
Mà mục đích chỉ để con gái chia tay với bạn trai.
Vậy thì càng đừng đề cập đến việc ông có thể lạnh lùng với người khác đến mức độ nào nữa...
Thật khó trách trước đó Vương Hạo lại nói Liễu Chính Nghĩa còn lợi hại hơn, quyền thế hơn và mạnh mẽ hơn cả Hoàng đế thế giới ngầm là Đới Song Thành.
Nhưng Lâm Huyền lại không hề thấy sợ chút nào. Bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ.
Dù ngươi có quyền thế đến đâu, tài sản mấy trăm triệu, nhưng cuối cùng ngươi vẫn phải sống trong sự khống chế của vận mệnh.
Còn hắn.
Thì đang sống ở phía trên vận mệnh kia.
Trái lại, những điều này chỉ tự Lâm Huyền biết, để tự tiếp thêm chút can đảm cũng được, nói ra cũng chẳng để làm gì.
Nếu thật sự muốn để Liễu gia Hàng Châu chịu phục trước mình, hắn vẫn phải trưng ra vàng ròng bạc trắng, quyền thế, địa vị, thanh danh tương xứng mới được.
"Y Y cứ yên tâm."
Lâm Huyền nở nụ cười dịu dàng đáp lại ý trung nhân bên cạnh mình: "Ta sẽ khiến cha mẹ ngươi gật đầu đồng ý, làm theo như ước hẹn giữa chúng ta, danh chính ngôn thuận, rình rang vang dội cưới ngươi về"
Vừa nói ra lời dỗ ngon dỗ ngọt này, lo lắng trong lòng Liễu Y Y cũng vơi đi không ít. Nàng nắm lấy tay Lâm Huyền đang đặt trên cần số, trò chuyện đông chuyện tay với hắn.
"Ai da, chốc nữa ta đến nhà ngươi, cơm nước xong nhất định phải rửa chén. Đến lúc đó mẹ ngươi nhất định sẽ không để ta rửa đâu, nhưng ngươi nhất định phải ngăn mẹ lại! Ta dẫu gì cũng phải rửa được hai cái"
"Được được được, này toàn là chuyện nhỏ."
"Còn nữa, còn nữa, cơm nước xong xuôi ta nhất định phải giúp dọn dẹp vệ sinh. Đến lúc đó ngươi ngàn vạn lần không thể về ngồi ghế sô pha đâu đấy! Ngươi phải đi sang quét dọn với ta!"
"Biết rồi, biết rồi."
Trong lúc đang chờ đèn đỏ, Lâm Huyền cười tươi, xoa đầu Liễu Y Y: "Ngươi sẽ không nghĩ kỹ trước từng câu một mà chút nữa cần nói luôn đấy chứ?" "Vậy tất nhiên rồi!"
Nói xong, Liễu Y Y lôi ra một cuốn note nhỏ, cười hì hì khoe khoang: "Ngươi xem này, bình thường khi đi học, ta rảnh rỗi không có việc gì sẽ suy nghĩ xem mẹ ngươi sẽ hỏi ta cái gì, ta đã suy nghĩ kỹ hết rồi! Câu trả lời tuyệt đối sẽ không làm bà ấy ghét bỏ tai"
Lâm Huyền nhìn vào chữ viết lít nha lít nhít xinh đẹp trong quyển note, còn có dấu vết xóa đi, sửa lại rồi lại xóa đi, sửa lại.
Trong chốc lát, hắn phải dở khóc dở cười.
Xem ra...
Liễu Y Y thật sự rất xem trọng buổi gặp mặt người lớn lần này.
"Y Y này, ngươi cứ như bình thường là được, cha mẹ ta nhất định sẽ rất thích ngươi. Ta thường hay nhắc đến ngươi với bọn họ."
"Thật sao?"
Liễu Y Y vui vẻ ra mặt: "Ngươi đã nói gì với bọn họ về ta rồi?"
Lâm Huyền bật đèn xi nhan rễ phải, chỉ đi hết con ngõ này là đến rồi: "Ta nói với bọn họ là ngươi rất hiền đấy, rất quan tâm chăm sóc cho ta, biết chịu khổ, còn hay làm bún thịt gì gì đó cho ta nữa... Tóm lại, đều là mấy lời khen ngươi hết!"
Nói xong, Lâm Huyền chỉ chỉ về phía trước: "Ngươi nhìn kìa, đó chính là quê ta, cũng là nơi mà ta sống từ nhỏ đến lớn."
Liễu Y Y nhìn theo hướng ngón tay Lâm Huyền chỉ.
Nàng phát hiện ra đây là một con phố bình thường.
Hai bên trái phải con phố đều là nhà có sân vườn.
Mà ở ngay trước cổng của một trong mấy căn nhà đó, có hai ông bà lớn tuổi hiền lành đang vẫy tay gọi họ.
Không cần phải nói, đây chắc chắn chính là cha mẹ Lâm Huyền rồi!
Liễu Y Y cuống quít ngồi thẳng người dậy, vội vàng soi kính chiếu hậu chỉnh lại tóc mái trên trán, miệng lẩm bẩm, ôn lại mấy câu viết trên quyển ghi chú.
Kít.
Chiếc Rolls Royce Sweptail dừng lại ở ngay trước cửa nhà, Lâm Huyền xuống xe trước: "Cha, mẹ, ta dẫn theo Y Y về thăm hai người đây!"
Cha mẹ Lâm Huyền nhìn thấy Lâm Huyền đều vô cùng vui mừng!
Con trai từng nói với họ, bởi vì Liễu Y Y đã tỏ thái độ quyết liệt với gia đình nên nghỉ đông và nghỉ hè đều không chịu về nhà.
Vì thế nghỉ đông nghỉ hè con trai đều ở bên cạnh Liễu Y Y, cùng nhau trải qua kỳ nghỉ.
Chỉ nhoáng một cái, đã trôi qua thật nhiều năm không quay về nhà rồi...
Chỉ thấy việc hai ông bà khẩu thị tâm phi thường hay nhớ nhung con trai.
Nhưng Liễu Y Y người ta còn vì con trai mình mà bỏ trốn, từ bỏ một cuộc sống tốt đẹp như thế, làm sao có thể để con trai mình bỏ lại người ta mà về nhà được chứ?
Nên hai người họ liền hạ tử lệnh cho Lâm Huyền: "Chăm sóc cho con gái nhà người ta thật tốt! Không được phép phụ bạc người ta! Trong nhà không cần ngươi lo, khi nào chuẩn bị kết hôn thì liền đưa về!"
Vì đó.
Cuối cùng hôm nay con trai đã đưa con dâu về nhà rồi!
Sau khi hai ông bà trông thấy Lâm Huyền thì cũng vội bước tới bên cạnh chỗ ngồi ghế phụ, định mở cửa cho con dâu.
Nhưng cha Lâm loay hoay lúc lâu cũng không biết mở chốt cửa thế nào, cuối cùng vẫn là Liễu Y Y ngồi trong xe cầm tay nắm mở cửa ra.
Liễu Y Y duyên dáng yêu kiều bước ra xong, sau đó cung kính, nghiêm trang cúi thấp người chào hai vị lão nhân: "Chú, dì! Chào hai người, ta là bạn gái của Lâm Huyền, Liễu Y Y. Hi hi, hai người gọi Y Y là được!"
Cha Lâm và mẹ Lâm đều kinh ngạc! Ôi trời!
Trước đây họ chỉ mới nhìn trong hình.
Không ngờ người thật trông hệt như minh tỉnh bước ra từ trong tỉ vi vậy!
Không không không, còn ưa nhìn hơn mấy minh tỉnh kia nữa, trông cứ như tiên nữ hạ phàm ấy!
Mẹ Lâm vui vẻ nắm tay Liễu Y Y: "Y Y à, chúng ta trông sao trông trăng, cuối cùng cũng trông được ngươi đến rồi! Mau vào đi, mau vào đi, vào trong ngồi chút nhé... Ai da, ngươi nói xem con gái như ngươi lớn lên sao lại trông xinh đẹp dữ vậy chứ?"
Mẹ Lâm cười đến mức không ngậm được miệng.
Bà thật không ngờ là con dâu mình vậy mà lại trông xinh đẹp đến cỡ này! Đúng là nhà bọn họ có phúc thật đấy!
Cha Lâm cũng không nhịn được gật gù, giơ ngón tay cái lên với Lâm Huyền: "Tiểu tử, được đấy! Ngươi mà cưới con bé về nhà thì đây chính là cô gái đẹp nhất trong thôn ta rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận