Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 443: Thân phận của phẫn nộ! Bằng chứng độc nhất vô nhị

Chương 443: Thân phận của phẫn nộ! Bằng chứng độc nhất vô nhịChương 443: Thân phận của phẫn nộ! Bằng chứng độc nhất vô nhị
Chương 443: Thân phận của phẫn nộ! Bằng chứng độc nhất vô nhị
Buổi tối ngày hôm nay.
Văn Linh ngồi dưới cầu khóc rất lâu.
Nàng nhìn bản tin nhắn để lại trong không gian QQ của mình, phát hiện từ năm trước khi mình bỏ trốn đến nay, Liễu Y Y mỗi ngày đều sẽ để lại tin nhắn cho mình ở không gian QQ.
Chưa bao giờ có ngày nào quên!
Liễu Y Y luôn quan tâm mình sống thế nào.
Mặc dù chưa bao giờ nhận được hồi đáp.
Nhưng Liễu Y Y vẫn ngày qua ngày khuyên nhủ mình về nước tự thú.
"Nhưng mà Y Y... Ta không trở về được nữa..."
Văn Linh khóc cả đêm lau lau nước mắt.
Thở dài một hơi.
Giờ khắc này nàng mới phát hiện, tại sao có nhiêu người như vậy, nguyện ý vì đền bù tiếc nuối nhân sinh mà nhầm đường lạc lối.
Con người ấy.
Quả nhiên đều là một loại sinh vật hoài niệm chuyện xưa.
Số lần bọn hắn quay đầu lại, nhiều hơn nhiều so với số lần bọn hắn nhìn về phía trước. Văn Linh lúc này, ít nhiều có chút hối hận.
"Sớm biết như vậy đã không vứt bỏ tờ giấy kia rồi..."
Nhưng mà hiện tại muốn cái gì cũng đã muộn rồi.
Văn Linh tắt điện thoại, không nghĩ nhiêu như vậy nữa.
"Y Y... Chúng ta cũng gặp lại ở kiếp sau đi. Đời này... Ta cũng chỉ có thể chờ mong kỳ tích."
Sau đó.
Cuộc sống lang thang của Văn Linh vẫn tiếp tục.
Sự xuất hiện của điện thoại, quả thật khiến cho cuộc sống của Văn Linh muôn màu muôn vẻ lên không ít.
Không có điện cũng không cần lo lắng, ở bên trong một số cửa hàng, cửa hàng KFC sẽ có đầu cắm công cộng. "Sau đó... Cuộc sống của ta trước sau như một. Mỗi ngày đối với ta mà nói, mong chờ lớn nhất, chính là tin nhän mà Liễu Y Y để lại trong không gian của ta."
"Chỉ cần nàng còn tiếp tục để lại tin nhắn cho ta, ta liền cảm thấy ta không phải cô độc trên thế giới này, còn có người nhớ đến ta."
"Mặc dù ta không thể trả lời cho nàng bất cứ lời nào. Nhưng mà... loại cảm giác ấm áp này, loại cảm giác được người ta nhớ đến này, chính là trụ cột tính thần lớn nhất của ta."
Nói đến đây, Văn Linh đối diện nở nụ cười đã lâu.
Sau đó nàng nhìn Lâm Huyền, tiếp tục tự thuật vê cuộc sống sau đó: "Cuộc sống sau đó cũng bình thường không có gì lạ, ta không tham gia tụ hội của [ hội tiếc nuối giúp nhau], thậm chí, ta cũng không biết bọn hắn sẽ tổ chức tụ hội khi nào."
"Đương nhiên rồi, bọn hắn cũng không tới tìm ta nữa. Giống như những gì mà [ phãn nộ] nói, nếu như ta từ bỏ cơ hội nhập hội một lần duy nhất này, bọn hắn cũng không cần ta nữa."
Nghe đến đây, Lâm Huyền gật gật đầu.
Không sai.
Văn Linh đoán không sai.
[ hội tiếc nuối giúp nhau] quả thực cần sự tồn tại của [ sắc vực] , nhưng Í sắc vực] này cũng không nhất định phải là Văn Linh.
Lâm Huyền phỏng đoán ra, điều kiện tất yếu có thể trở thành [ sắc vực] của Thất Tông Tội, có ba cái:
1, Có quan hệ nhất định với mình.
2, Từng làm ăn da thịt 3, Bởi vì hành động thay đổi lịch sử của mình, nhân sinh đã có được sự thay đổi long trời lở đất.
Ba điều kiện này lấy ra một cái còn dễ nói.
Nếu như muốn tìm ra người phù hợp với cả ba điều kiện này... Thật sự là rất khó tìm!
Bởi vậy, vị trí của [ sắc vực] , mãi cho đến hơn một tháng trước mới được Điền Miêu Miều bổ sung.
"Không đúng..."
Lâm Huyền âm thầm lắc đầu.
Mặc dù [ sắc vực] nhất định phù hợp với ba điều kiện tất yếu này.
Nhưng mà lúc [ hội tiếc nuối giúp nhau] đang tìm kiếm ứng cử viên của Í sắc vực] , cũng không phải chiếu theo ba điều kiện để sàng lọc tuyển chọn, bọn hắn nhất định có Í quy tắc tuyển chọn thành viên khác] ! Dùsao.
[ngạo mạn] mãi cho đến khi bị bắt đến cục tuần tra, mới biết Lâm Huyền là [ người thay đổi lịch sử].
Trước đó, thân phận của Lâm Huyền vẫn luôn không có bại lộ.
Cho nên, bọn hắn không thể nào dựa theo tiêu chuẩn Í1, có quan hệ nhất định với Lâm Huyền] này để đi tìm ứng cử viên của Thất Tông Tội.
Bởi vì bọn họ căn bản không biết cái tên Lâm Huyền này.
"Bỏ đi... Càng nghĩ càng loạn!"
Lâm Huyền lắc đầu, không suy nghĩ thêm về loại chuyện không có căn cứ này nữa.
[ Quy tắc tuyển chọn thành viên] của hội tiếc nuối giúp nhau, trước mắt vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Nhưng cho đến một ngày mình tìm được Í phân nộ] ...
Có lẽ câu đố này có thể chính thức được công bối Suy nghĩ trong thời gian hơn mười giây này.
Lâm Huyền cũng chăm chú nghe Văn Linh kể về quá khứ của nàng.
Thứ nhất nghĩ thứ hai là làm trong thời gian ngắn, đối với loại người có IQ cao như Lâm Huyền mà nói, hao chút trí nhớ vẫn có thể thực hiện được...
Văn Linh hai tay cầm đồ uống, chậm rãi nói: "Chuyện sau đó... Chắc hẳn ngươi cũng biết. Khi mẹ của ta trộm đồ ăn, bị người ta đánh chết... ở Nước Mỹ bên kia chuyện đánh chết kẻ lang thang là chuyện bình thường, nhất là đối với kẻ vượt biên không có thân phận hợp pháp, bọn hắn không nương tay chút nào."
"Mẹ ta không phải bị đánh chết ngay tại chỗ. Lúc ấy bà chắc chăn là nội tạng vỡ nát, chấn thương không nhẹ, nhưng bà vẫn mạnh mẽ chống đỡ một hơi cuối cùng, miệng phun ra máu, bò tới chỗ ở của chúng ta, dưới cái cầu kia."
"Ta đến nay vẫn nhớ rất rõ ràng... mẹ ta bà đem một cái bánh mì bị đè ép thành cục cứng đưa tới trước mặt của ta, nói một câu—— Linh Linh... Ăn bánh mì đi... Sau đó, liền ngã xuống đất, cuối cùng không tỉnh lại nữa..."
Nói đến đây.
Nước mắt của Văn Linh lại tí tách rơi xuống: "Ta hiện tại cũng không hiểu được là bà đang chống đỡ cái gì... tại sao không quay về nước tự thú chứ? Mặc dù ở trong nước, với hành vi phạm tội của bà cũng sẽ chịu tù chung thân. Nhưng chết tử tế không bằng sống nhếch nhác! Không phải tốt hơn so với chết thảm đầu đường nước Mỹ sao?"
"Ta cõng thi thể của mẹ, tìm nơi thích hợp, đào hố chôn bà. Ngày hôm đó, ta rốt cuộc là cầm cự không nổi nữa. Ta ở trong không gian QQ nói với Y Y là ta muốn về nhà... Sau đó, người của đại sứ quán cùng người của ngành tương quan trong nước liền đem ta về nước thẩm lí và phán quyết."
Văn Linh lau lau nước mắt, cười cười như ngượng ngùng: "Bất kể nói thế nào, ta bây giờ có thể có cuộc sống tốt đẹp tự do như vậy, vẫn là phải cảm ơn quốc gia. Trước khi xuất ngoại, đều cảm thấy nước Mỹ tốt hơn so với Trung Quốc. Nhưng đợi sau khi chính thức ra ngoài, mới phát hiện, quốc gia tốt nhất, an toàn nhất thế giới, chính là Trung Quốc của chúng tai"
Bạn cần đăng nhập để bình luận