Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 526: Không hợp lẽ thường

Chương 526: Không hợp lẽ thườngChương 526: Không hợp lẽ thường
Chương 526: Không hợp lẽ thường
Buổi tối hôm nay...
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Trong một giây đồng hồ sửng sốt này, Lâm Huyền nhớ lại mọi chuyện từ khi xảy ra địa chấn đến nay
Địa chấn vừa mới xảy ra vào lúc 00:42.
Lúc ấy vừa đúng lúc cái bút máy rơi trên mặt đất, mỗi lần bề mặt của cây đều in 42. Một đường vội vàng xuống lầu.
Đúng lúc đúng phải chiếc Ferrari của Lôi Hạo long, biển số xe vẫn là Đông A99888 quen thuộc.
Số hiệu của xe này...
Ở thời không chưa thay đổi, là của mình.
5 chữ số cộng lại, lại chính là 42.
Cái này còn chưa tính.
Vừa rồi ngẩng đầu nhìn xem thẻ nhân viên của tài xế, mới phát hiện... số nhân viên của tài xế, vậy mà cũng là No. 4242! Chính trong khoảng thời gian chốc lát này.
Bên cạnh mình đã xuất hiện gần hai mươi 42!
Loại trình độ này nối gót tới dày đặc, là trước giờ chưa bao giờ có.
Hơn nữa...
Đây vẫn chỉ là những cái mà chính mình chú ý tới.
Có trời mới biết những nơi mà mình không có chú ý tới, rốt cuộc là có bao nhiêu 42!"Bác tài..."
"Hả?"
Tài xế nhìn về phía Lâm Huyền: "Sao vậy tiểu tử? Ngươi không phải là đang gấp ư? Tranh thủ đi!"
Lâm Huyền chỉ chỉ vào thẻ nhân viên dựng trước mặt ghế lái phụ: "Số nhân viên của ngươi là 4242 ư?"
"Đúng vậy, cái này không phải rất rõ ràng ư? Đây là thuận theo trình tự, nói rõ ta là công nhân đăng ký thứ 4242 của công ti xe taxi, có vấn đề gì sao?"
Lâm Huyền lắc đầu.
Xoắn xuýt cũng không có gì ý nghĩa gì cả.
"Bác tài, hay là ngươi ở nơi này chờ ta trong chốc lát? Đoán chừng lát nữa ta quay về vẫn phải ngồi xe của ngươi." - l
"Không thành vấn đề, dù sao ở lối ra của phi trường cũng xếp cả hàng người."
Sau khi nói xong.
Lâm Huyền đóng kỹ cửa xe, đi về phía chiếc xe Ferrari 488 màu đỏ kia.
Động cơ vẫn còn chưa tắt lửa.
Cách xa như vậy, lờ mờ có thể nghe được âm thanh rầm rầm rầm.
Đăng sau chiếc xe thể thao huyễn khốc vẫn còn sáng đèn, cho thấy rõ trong xe vẫn có người ngồi.
Lâm Huyền tim đập rộn lên.
Hắn thả chân chậm rãi bước.
Chậm rãi đi về phía chiếc xe mãnh thú màu đỏ quen thuộc này... rốt cuộc có phải là Lôi Hạo Long hay không?
Người ở bên trong tại sao lại không xuống xe?
Hơn nửa đêm chạy xe đến nơi này... Mà không phải đến chính diện sân bay... Lâm Huyền suy đoán.
Tám phần chủ của cái máy bay cá nhân bị kéo ra này cũng là chủ của chiếc xe này. Không biết hắn muốn bay đến chỗ nào.
Cạch. Cạch.
Cạch.
Lâm Huyền từng bước một đi về phía Ferrari màu đỏ.
Đêm dài vắng người.
Xe ở trong bãi đỗ xe này rất ít.
Dù sao thì xe bình thường sẽ không chạy về phía này.
Bởi vì là gần sân bay, chim chóc cũng thường xuyên bị đuổi cho bay tán loạn, cho nên giờ khắc này yên tĩnh đến mức một chiếc châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Lâm Huyền lắng nghe tiếng bước chân của mình.
Từng chút một đi về phía gần chiếc Ferrari... Càng chạy càng gần.
Lâm Huyền lại càng đi càng chậm...
Người ngồi trong xe, rốt cuộc có phải là Lôi Hạo Long hay không, rõ ràng chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ biết.
Nhưng mà...
Tại sao tài xế này lại không xuống xe chứ? Mình làm như vậy rất bị động. Lâm Huyền thậm chí có chút kháng cự đi tới gần chiếc xe này.
Hắn luôn cảm thấy có một tia nguy hiểm.
Nếu như đối phương không phải là Lôi Hạo Long, vậy thì không có gì lo lắng. Nhưng mà cái tên Lôi Hạo Long này ...
Làm cái gì không làm, dọa người là nhất!
Vừa nghĩ tới nụ cười da cười mà thịt không cười kia của hắn, sẽ liên tưởng tới bộ phim kinh dị thấp kém kia, nghĩ đến hình ảnh thấm người kia.
Cái này thật không hiểu nổi...
Lý Tĩnh rốt cuộc làm sao mà nhãn nhịn ở bên cạnh loại người này được chứ. Cạch...
Cạch... Cạch...
Lâm Huyền đi rất chậm.
Xuôi theo đường hình vòng cung dần dần đến bên trái cỗ xe.
Lúc này.
Cách chiếc xe Ferrari màu đỏ đang rung động, đã chưa tới 10 bước.
Có thể nói là gần ngay trước mắt.
Âm thanh đóng mở mang tính gián đoạn của động cơ, Lâm Huyền nghe thấy rõ ràng. Thậm chí âm thanh khó chịu phun nhả hơi nước ra ngoài của động cơ thoát khí, cũng như thể gần ở bên tai.
Sao vẫn còn chưa ra ngoài...
Lâm Huyền có chút buồn bực.
Hăn đã thả chậm tốc độ đủ để kéo dài thời gian.
Mục đích, chính là muốn để chủ xe tắt lửa xuống xe, như vậy hắn liếc mắt nhìn liền biết được, nếu như không phải Lôi Hạo Long, trực tiếp bắt xe về nhà.
Nếu như là Lôi Hạo Long...
Vậy thì phải nói chuyện thật đàng hoàng.
Nếu như thật sự là người bị chém đứt đầu, hoả táng thành tro bụi cũng có thể sống lại...
Vậy thì Lâm Huyền cảm thấy thế giới này cách cảnh linh khí sống lại, vạn tộc xâm lấn, Siêu Nhân Điện Quang đánh tiểu quái thú cũng không còn xa nữa!
Khó có thể tin nổi! Quá vô nghĩa!
Mặc dù mình cũng có thể chết mà phục sinh.
Nhưng đó là được thành lập dưới tiền đề hòm thư thư thời không thay đổi lịch sử, tiến tới thay đổi tương lại. — l
Nhưng Lôi Hạo Long phục sinh hoàn toàn không phải chuyện như vậy!
Hắn là ở dưới tình huống lúc lịch sử chưa có bất cứ thay đổi nào cả, trực tiếp buồn bực không lên tiếng mà sống lại!
Lâm Huyền nhanh chóng tính toán ở trong lòng: "Nếu như phương thức phục sinh của Lôi Hạo Long giống với ta... Là thay đổi lịch sử, trí nhớ của ta đây nhất định sẽ bị đồng bộ sửa chữa, chuyện xảy ra ở đại hội biểu dương và bệnh viện nhân dân số 3 cũng đều sẽ bị sửa chữa."
"Thậm chí còn! Nếu như Lôi Hạo Long không chết, vậy Lý Tĩnh cũng sẽ không đến nước Mỹ, một loạt chuyện cũng sẽ không phát sinh, mẹ con Lý Tĩnh cũng sẽ không chết! Toàn bộ lịch sử sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi!"
"Nhưng mà... cho đến nay, tất cả lịch sử đều không có thay đổi, sự phục sinh của Lôi Hạo Long, chính là cưỡng chế sống lại dưới trạng thái thời không thay đổi lịch sử! Cái này quá không hợp với lẽ thường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận