Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 491: Tháng tám vô tận, trận chiến cuối cùng bắt đầu!

Chương 491: Tháng tám vô tận, trận chiến cuối cùng bắt đầu!Chương 491: Tháng tám vô tận, trận chiến cuối cùng bắt đầu!
Chương 491 : Tháng tám vô tận, trận chiến cuối cùng bắt đầu!
"Thưa quý vị: Máy bay đang hạ độ cao. Vui lòng quay trở lại chỗ ngồi ban đầu, thắt dây an toàn và điều chỉnh ghế trở lại vị trí bình thường. Tất cả máy tính cá nhân và thiết bị điện tử phải được tắt. Vui lòng xác nhận rằng vật phẩm xách tay của quý vị đã được cất gọn gàng. Chúng tôi sẽ tắt đèn cabin ngay."
Lâm Huyền gỡ bịt mắt ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Xuyên qua lớp mây mỏng có thể nhìn thấy cảnh đêm nhộn nhịp của bờ đông của nước Mỹ.
Lâm Huyền duỗi eo. Giấc ngủ này rất sâu. Máy bay sẽ hạ cánh sớm.
Hắn bỏ khăn bịt mắt ra, yêu cầu tiếp viên hàng không một cốc nước, rồi ngồi thẳng dậy và bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi quan trọng này tới nước Mỹ.
[Bức thư cuối cùng] được gửi bởi sứ giả thứ ba đã nêu rõ:
[Trong lòng đất của lò hỏa táng Princeton đã phát ra tro cốt của Einstein và DNA còn sót lại của mẹ con Lý Tĩnh] .
Do đó, Lâm Huyền trung niên trong tương lai đã nhận định rằng [ác ma] không thể là ba người này. Nhưng bây giờ Lâm Huyền không nghĩ như vậy.
Hắn ta có thể nhận tro cốt của Einstein.
Có lẽ Einstein thực sự đã chết... Rốt cuộc, tro cốt đã được tìm thấy, đây là bằng chứng chắc chắn.
Nhưng còn mẹ con Lý Tĩnh
Nhất là bản thân Lý Tĩnh, nàng đã chết thật sao? Vì đặc thù của DNA cuống rốn có mang DNA của cả mẹ và con nên rất có thể Lý Tĩnh chỉ là "giả chết".
Vì thế... mục đích chuyến đi nước Mỹ lần này của Lâm Huyền là tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ con Lý Tĩnh...
"Ta phải tận mắt chứng kiến mẹ con Lý Tĩnh bị nhét vào [lò đốt rác] và bị thiêu! Ta mới tin rằng bọn họ đã thực sự chết."
"Nếu không... Lý Tĩnh vẫn là ứng cử viên số một cho [ác mall"
Vù vù.
Máy bay bắt đầu lao xuống. Bởi vì điện thoại di động không được phép mang lên máy bay, Lâm Huyền chỉ có thể đợi máy bay hạ cánh trước khi liên lạc với Lý Tĩnh. Một giờ nữa trôi qua. Máy bay cuối cùng đã hạ cánh.
Lâm Huyền trải qua một loạt thủ tục và bước ra khỏi sân bay.
"Vừa rồi khi ta đi qua hải quan, các nhân viên nhìn ta kỳ lạ làm sao..." "Cứ như thể có ngọn lửa sắp bùng ra khỏi mắt bọn họ và nuốt sống ta! Và họ còn cố tình gây khó dễ cho ta khi kiểm tra hành lý của ta!"
Lâm Huyền mỉm cười bất lực. Chẳng còn cách nào. Sau cuộc thi "Đỉnh cao khoa học và công nghệ của loài ngườï, đúng là hắn đã thực sự trở thành anh hùng dân tộc của Trung Quốc.
Nhưng trong con mắt của người nước Mỹ... hắn là kẻ thù số một! Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không được chào đón ở đây. Nhưng Lâm Huyền cũng hiểu chuyện này, người dân ở mỗi quốc gia đều có lòng tự hào dân tộc, đó là điều bình thường.
"Này... Quả nhiên, một mình xuất ngoại không giống với cùng đội tuyển quốc gia xuất ngoại, không chỉ có rất nhiều phiền phức, còn ẩn chứa các loại rủi ro an ninh."
"Để an toàn... Ta nên giả vờ."
Lâm Huyền xoay người trở lại sân bay, đi vào một chuỗi siêu thị và mua một chiếc mặt nạ đen và gương đen.
Hãy trang bị hai thứ này lên không ai nhận ra mình! Khi ở trên máy bay, Lâm Huyền đã đặt khách sạn trên điện thoại di động và thêm tiền để tùy chỉnh "dịch vụ đón khách". Sau khi gọi điện thoại liên lạc với tài xế thì được biết tài xế đang đợi ở cửa ra T3. Hắn bước thắng ra khỏi lối ra T3. Từ xa đã thấy một chiếc xe thương vụ hiệu Cadillac chờ sẵn ở đó. Bên cạnh xe có một nhân viên mặc vest cúi đầu chào: "Welcome to Amirica, Mr. Linl"
Lâm Huyền gật đầu: "Thank you."
Sau đó, tài xế mở cửa xe bằng điện và để Lâm Huyền lên xe thương vụ. Brừm.
Xe chậm rãi khởi động, lái về hướng khách sạn sang trọng nhất Princeton. Lâm Huyền lấy điện thoại di động ra.
Đã chuyển đổi múi giờ. Bây giờ là chín giờ sáng, giờ nước Mỹ. May mắn là hắn đã kịp chợp mắt trên máy bay, nếu không sẽ phải ngủ thêm mười hai tiếng nữa.
"Hãy liên hệ với Lý Tĩnh trước và xem cô ta ở đâu."
Không biết khi nào mẹ con Lý Tĩnh sẽ chết bất đắc kỳ tử... Lâm Huyền quyết định rằng nên gặp họ càng sớm càng tốt. Hăn tìm thấy số điện thoại của Lý Tĩnh trong sổ địa chỉ, quay số và nghe tiếng bíp... Bíp... bíp. Không ai trả lời.
"Đây..."
Lâm Huyền gãi đầu, xấu hổ.
Thiên tính vạn tính! Không ngờ rằng Lý Tĩnh sẽ không nghe điện thoại!
Giới trẻ bây giờ không phải là không bao giờ rời xa chiếc điện thoại di động của mình hay sao? Sao cô ta có thể không trả lời điện thoại? Sau đó Lâm Huyền đã gọi lại vài lần, nhưng chỉ có tiếng chuông đổ và không có ai nghe điện thoại. "Hỏng rồi... làm sao tôi tìm được cô ấy?"
Hắn bắt đầu nhớ lại những gì Lý Tĩnh đã nói. Sau cái chết của Lôi Hạo Long, Lý Tĩnh nói rằng cô ta muốn sống ở Mễ Nhuận với đứa trẻ trong bụng. Cô ta có một biệt thự lớn ở Princeton, có rất nhiều tiền và không có gì phải lo lắng, thoải mái hơn nhiều so với ở Trung Quốc. Chỉ vài ngày sau khi đám tang của Lôi Hạo Long kết thúc. Cô ấy đã đi nước Mỹ. Sau đó... Hai người cũng đã có một cuộc điện thoại. Lý Tĩnh chất vấn Lâm Huyền qua điện thoại liệu hắn có phải đã giết Lôi Hạo Long! Tất nhiên Lâm Huyền phủ nhận. Không phải do hắn ra tay! Đây là cuộc gọi cuối cùng giữa hai người...
Lúc đó, hắn mơ hồ nghe được hình như Lý Tĩnh đang uống rượu trong quán bar. Lúc đó hắn đang bận... Lâm Huyền cũng quên quan tâm đến cô ấy.
Lý Tĩnh là người trưởng thành và là một bà mẹ đang mang thai, bất kể cô ấy có làm gì cũng sẽ không hành động dại dột."
Lâm Huyền vẫn tin Lý Tĩnh về điểm này. Hổ dữ không ăn thịt con.
Làm gì có một người mẹ hại con của mình. Chẳng lễ Lý Tĩnh nhất thời buồn bực đến quán bar uống một chút?
Một giờ Sau Lâm Huyền ở trong khách sạn và giải quyết bữa sáng tại nhà hàng của khách sạn. Trong khoảng thời gian này, hắn liên tục gọi điện cho Lý Tĩnh, nhưng không ai trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận