Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 289: “Einstein u sầu” xuất hiện! Hắn vậy mà còn sống!

Chương 289: “Einstein u sầu” xuất hiện! Hắn vậy mà còn sống!Chương 289: “Einstein u sầu” xuất hiện! Hắn vậy mà còn sống!
Kết thúc cái gì?
Tại sao lại dùng đến cụm từ kết thúc này?
Nhưng chưa đợi Lâm Huyền kịp hỏi thành lời thì Vương Hạo đã vẫy tay với hắn, tài xế lái hộ nhẹ nhàng dẫm chân ga...
Vù...
Trên đầu xe thô to của chiếc Rolls Royce Sweptail, tượng nữ thần tự do điều hướng, quay trở về nhà.
Soạt.
Sau khi vào đến nhà mình, Lâm Huyền tiến về phía phòng tắm.
Hắn không mở máy nước nóng lên.
Để dòng nước lạnh cọ rửa cơ thể.
Hắn cần để đầu óc tỉnh táo lại, để phân tích những lời Vương Hạo đã nói trong tối hôm nay.
Nếu không phải do hắn phát hiện ra bí mật của "Hội hỗ trợ tiếc nuối" và "Thất tông tội".
Lời Vương Hạo đã nói.
Tàm phần mười sẽ xem là gió thoảng bên tai.
Nhưng bây giờ liên kết lại tất cả manh mối với nhau... Sự thật khiến hắn cảm thấy thật kinh dị!
"Tại sao... thành viên của Thất tông tội, từ trước nên nay, đều có liên quan đến mình vậy chứ?"
Tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của tổ chức này rốt cuộc là gì? Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Thân phận của hắn rốt cuộc có bại lộ hay chưa?
Lâm Huyền chỉnh vòi sen phun nước dội từ trên đỉnh đầu xuống.
Cảm nhận rừng rậm tối đen đưa tay không nhìn thấy năm ngón trong đầu... Trong bóng tối và bụi cỏ, ẩn giấu vô số thợ săn và con mồi...
"Mình nhất định vẫn chưa bị bại lộ." Lâm Huyền mở to mắt.
"Hắc Ám Sâm Lâm Pháp Tắc" mà hắn lĩnh ngộ đã giải thích rất rõ ràng, trong cuộc chiến mà hắn và ác quỷ chơi trốn tìm với nhau.
Bởi vì hai người đều có được năng lực có thể tùy tiện giết chết đối phương.
Nên "Vừa phát hiện bị phá hủy ngay, vừa bại lộ liền tử vong!", hắn vẫn chưa bị giết chết, vậy tức là hắn chưa bị bại lội ¬¬ -
"Buổi tụ họp ngày 1 tháng 8... Liệu có phải là một cái bẫy hay không? Một cái bẫy... Dụ mình xuất hiện?"
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền cảm thấy nước lạnh đang xối lên người mình càng trở nên lạnh như băng.
Hắn luôn có cảm giác... Còn thiếu một thứ gì đó!
Dường như đang ghép hình, vừa vặn thiếu mất một miếng quan trọng nhất kia.
Không có miếng ghép đó, tất cả mọi úy luận đều bị trì hoãn không có tiến triển.
"Einstein!"
Lâm Huyền đóng vòi tắm lại.
Ánh mắt kiên định.
Tất cả điểm mấu chốt.
Đều nằm ở chỗ Einstein!
Ở thế giới này, Einstein là người duy nhất biết mình có hòm thư thời không!
Không sai.
Bí mật này, Lâm Huyền và Lư Lộ chưa từng để lộ.
Còn về phần Tào Tuyết Cần...
Thời đại hắn tồn tại quá xa xôi, không lý giải nổi loại chuyện này.
Huống chỉ lúc đó hắn chỉ là một ông lão nghèo túng, hiểu văn chương nhưng không hiểu vật lý, điểm xuất phát quá thấp.
"Nên... Mấu chốt trước mắt chính là mình nhất định phải biết Einstein có còn sống hay không!"
Nếu Einstein còn sống, Lâm Huyền sẽ bị nguy hiểm. Nếu Einstein đã chết từ lâu rồi, vậy hắn được an toàn.
"Không ngờ thật... Lá thư này vậy mà mang đến cho mình nhiều phiền toái đến vậy."
Lâm Huyền lau sạch nước trên người đi.
Sấy khô tóc.
Đến thư phòng.
Hắn đã từng cân nhắc đến việc có phải viết một lá thư gửi cho chính mình, cảnh cáo bản thân không được viết thư cho Einstein.
Nhưng sau đó hắn đã gạt đi.
Bởi vì có lẽ việc đó sẽ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm càng nghiêm trọng hơn nữal Chính hắn, sau khi nhận được ba công thức từ Einstein, bên cạnh hắn mới bắt đầu xuất hiện hiện tượng 42 dày đặc hơn. Hai điểm này tất nhiên có liên quan đến nhau.
Nếu không có hiện tượng 42 cứu vớt hắn mấy lần thì lá thư mà hắn viết cho bản thân hồi cấp ba đã bị gửi đi rồi.
Một khi lá thư này được gửi đi, rất có thể hắn sẽ ngộ nhập lạc lối, dẫn đến việc xóa bỏ bản thân hắn ở hiện tại.
Vậy xem như là thua cả ván cờ...
Nếu như hắn đang phát triển theo con đường chết đi, lịch sử thay đổi, hắn sẽ không ở bên cạnh Liễu YY...
Tất nhiên là...
Hiệu quả từ Bảo Hiểm Tử Vong cũng không xảy ra.
"Nguy hiểm quá lớn, không gánh vác nổi."
"Thôi bỏ đi, dù sao đến ngày 1 tháng 8, tất cả câu đố đều sẽ có lời giải thôi."
Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào hai vòng tròn đỏ khoanh chỗ ngày 1 tháng 8 và 16 tháng 8 trên tờ lịch tháng tám.”
Tháng tám nóng bức này... Có lẽ chính là bước ngoặt vận mệnh của cả thế giới và cuộc đời hắn!
"Vả lại... Người mang tin tức thứ ba cùng với "Lá thư cuối cùng" vẫn chưa đến sao?"
Lâm Huyền gãi đầu, thật sự có hơi không đợi nổi.
Nếu người mang tin tức đầu tiên là Đới Sở Thiền, người mang tin tức thứ hai là hắn... Vậy người mang tin tức thứ ba nên là ai đây?
Con của hắn và Đới Sở Thiền? Lưu Lộ?
Liễu Y Y2
Dù sao, tóm lại nhất định đó phải là người mà hắn tin tưởng mới được.
Hơi rượu từ rượu trắng lại xộc lên tiếp.
Lâm Huyền đã nhạn được giáo huấn trước đó.
"Say rượu không làm việc! Không suy nghĩ!"
Nên hắn tắt đèn bàn đi, tiến thẳng về phòng ngủ...
Ngày hôm sau, thứ khiến Lâm Huyền tỉnh giấc không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện thoại của Ngô quán trưởng.
Reng reng reng reng reng. Lâm Huyền ngái ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bộp!
Bàn tay chộp lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường.
Nhưng tiếng chuông vẫn vang dội như cũ!
"Hửm?"
Lâm Huyền cầm lên xem thử, mới phát hiện ra là cuộc gọi đến từ Ngô quán trưởng, lập tức ấn nút nghe.
Khác với giọng điệu lười nhác của Lâm Huyền. Ở đầu bên kia điện thoại.
Chỉ toàn tiếng xôn xao ồn ào! Reo hò vui mừng!
Khiến Lâm Huyền lập tức trở về ngày hè năm đó - một mùa Olympic thành công tại Trung Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận