Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 502: Ca cấy ghép não đầu tiên

Chương 502: Ca cấy ghép não đầu tiênChương 502: Ca cấy ghép não đầu tiên
Chương 502: Ca cấy ghép não đầu tiên
Lâm Huyền lập tức đã nghĩ thông rồi.
Bắt đầu từ bây giờ, mục tiêu đã thay đổi!
Mục tiêu trước đó - tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ con Lý Tĩnh...
Mục tiêu hiện tại - tận mắt nhìn thấy hai mẹ con Lý Tĩnh bị đưa vào lò hỏa táng!
"Ta bắt buộc phải tận mắt chứng kiến thi thể của hai người, bị đưa đến nhà hỏa táng, đưa vào trong lò thiêu, đốt thành tro! Chỉ có như vậy mới có thể loại trừ nghi ngờ hai người bọn họ là "Ác Quỷ""
"Nhưng chỉ cần có một người không rõ tung tích, thì kẻ đó nhất định chính là "Ác Quỷ" không chạy đi đâu được. Sau khi đã nghĩ thông, Lâm Huyền cảm thấy hắn không nên ngồi ở đây."
Hắn đứng dậy, đi về phía bên kia của hành lang.
Trên đường chặn hỏi một y tá: "Xin chào, xin hỏi đứa trẻ sinh non có khối u trong đầu... hiện tại đang cấp cứu ở phòng mổ nào. ?"
"Ta là chú của nó, trong lòng đang rất lo lắng, muốn đến đợi ở ngoài phòng phẫu thuật..."
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Huyền cực tốt.
Nỗi buồn và lo lắng trên khuôn mặt, chỉ còn thiếu rơi ra hai giọt nước mắt.
Cô y tá tốt bụng, tin lời nói bịa đặt của Lâm Huyền: "Oh... Ta rất đồng cảm với chuyện đã xảy ra với ngươi, xin ngươi hãy yên tâm, tin tưởng chúng ta. Đường có chút quanh co, để ta dẫn ngươi đi!"
Lâm Tiên gật đầu.
Đi theo y tá, về phía tòa nhà khác...
Cùng lúc đó.
Trong phòng thí nghiệm bí mật bên dưới bệnh viện.
"AlZ..."
"Phân Nộ' thở dài.
Tháo chiếc mũ sắt kích điện ra khỏi đầu Einstein.
"Không ngờ... đến cuối cùng... ngươi vẫn giữ chặt miệng"
Như một cái chai.
Phải nói rằng... trong trận chiến kéo dài mấy chục năm này, chúng ta đã thất bại.
"Ngươi thắng rồi... ha ha ha, ngươi thực sự đã thăng rồi”... Trên cái nôi. Đứa bé "đầu to thân nhỏ" đó, lúc này đang sùi bọt mép, đôi mắt đờ đẫn.
Dưới sự hành hạ đến của chất gây ảo giác và mũ sắt kích điện.
Cuối cùng ông ấy vẫn giữ được ý chí của mình, không phản bội ân nhân của mình ...
"Tạm biệt, Einstein, ngươi cũng không còn sống được mấy ngày nữa." "Phẫn Nộ' nhìn chằm chằm vào Einstein đang nằm trong nôi.
Lúc này, kích thước cơ thể của đứa bé đã nhỏ hơn so với hai ngày trước, cơ thể giống như là một "đứa bé sinh non".
Hơn nữa hô hấp đã cực kỳ khó khăn. Ước tính rằng qua một vài ngày nữa.
Einstein - người phát triển ngược thời gian, sẽ mất đi kỹ năng hô hấp, sau đó ngạt thở mà chết...
Con người vĩ đại của một thế hệ, Einstein, sẽ chính thức kết thúc cuộc đời ngược thời gian của ông, Vĩnh biệt với thế giới này.
Đinh linh linh, đỉnh linh linh, đỉnh linh linh, đỉnh linh linh, đỉnh linh linh, lúc này. Điện thoại của "Phẫn Nộ' vang lên.
Cầm máy lên nhìn, là cuộc gọi từ bệnh viện phía trên.
Ông ta cau mày.
"Đã muộn như vậy, là có bệnh nhân cần cấp cứu khẩn cấp sao?"
Sau đó ông ta nhấn nút trả lời.
"A lô? Là ta, có chuyện gì vậy? Ta đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ của phòng làm việc."
"Cái gì? Một khối u não lớn? Còn là một đứa trẻ mới sinh?"
"Phẫn Nộ' quay đầu nhìn Einstein ở trong cũi, người đang ở trên bờ vực của cái chết. Sau khi suy nghĩ vài chục giây.
Khóe miệng... hơi nhếch lên...
Trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười tà ác: "Đứa trẻ đó... bây giờ đang ở đâu?". /.
Phân Nộ vừa rồi đã coi như là tuyệt vọng. Hắn đã không còn mong chờ gì nữa rồi.
Einstein thủ khẩu như bình đã biết bao nhiêu năm, chết sống không chịu nói ra tin tức của tên người nhiều loạn lịch sử kia.
Tới tận bây giờ - Khi Einstein đã bắt đầu đi đến điểm cuối của sinh mệnh thì Phẫn Nộ đã xem như nhiệm vụ thất bại, hắn từ bỏ mộng tưởng khống chế Thời Không Chi Lực.
Nhưng mà cú điện thoại đột nhiên vang lên này khiến cho hắn thấy được một tia hy vọng.
Dù sao Einstein đã sắp chết già rồi nhưng thứ mà Phẫn Nộ muốn tìm không nằm trong thân thể của y. Thứ mà Phẫn Nộ muốn tìm nằm trong đại não của ông.
"Mặc dù tới tận hiện tại nhân loại vẫn không biết ký ức được não bộ lưu trữ bằng cách nào nhưng chắc chăn ký ức của nhân loại có nằm trong tế bào não."
"Khi cơ thể tử vong thì hô hấp dừng lại, nhịp tim cũng dừng, khi này tế bào não không còn được cung cấp đủ dinh dưỡng nên nó mới tử vong theo."
"Nhưng nếu có cách cung cấp chất dinh dưỡng cùng với dưỡng khí cho não thì nói không chừng đại não có khả năng tồn tại độc lập với thân thể vừa chết đi!"
Phẫn Nộ càng nghĩ càng cảm thấy kích động!
Việc mang những nội tạng, cơ quan bên trong cơ thể con người ra ngoài để bồi dưỡng trên lý luận là hoàn toàn có thể, tuy nhiên kỹ thuật của nhân loại hiện nay vẫn chưa làm được.
Khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại chỉ có thể bồi dưỡng được tế bào ung thư bên ngoài cơ thể mà thôi, không thể cam đoan nuôi sống khí quan một cách lâu dài ngoài cơ thể (nhưng ngăn hạn thì có thể).
"Ta biết rồi, nếu như không thể để đại não hoàn toàn độc lập với cơ thể con người thì..."
"Ta chỉ cần đem não của Einstein cấy ghép vào đầu của một người khác là xong mà? Chỉ cần nối liền các thần kinh cùng mạch máu và dùng các loại dược vật áp chế những dị ứng thì ta đã có thể bảo lưu được ký ức của ông ấy rồi?"
Phẫn Nộ bị ý nghĩ hoang đường này của mình làm cho giật mình! Trong lịch sử loài người thì chưa từng có một ca lâm sàng nào về vấn đề này.
Đây là giải phẫu ghép não đầu tiên trên thế giới.
Cho dù là bệnh viện phụ thuộc đại học Princeton, nơi có nghiên cứu về lĩnh vực đại não tiên tiến nhất thì Phẫn Nộ cũng chỉ cho đánh giá là có 10% thành công.
Thậm chí còn chưa tới 10% nữa.
Bởi vì việc này chưa từng có một ca lâm sàng nào, không có kinh nghiệm cùng thí nghiệm trước đó nào để tham khảo.
Thật ra lý luận về việc này đã được đưa ra từ năm 80 của thế kỷ trước.
Nhưng bởi vì vấn đề luân lý cùng đạo đức, giải phẫu cấy ghép não luôn bị cấm chỉ.
Tất cả mọi người đều không rõ một việc...
Người được giải phẫu não sau khi tỉnh lại liệu có suy nghĩ và ý thức của người nào?
Câu hỏi này luôn là lực cản lớn nhất đối với việc thực hành ca cấy ghép não đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận