Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 307: Mặt nạ da của Lâm Huyền

Chương 307: Mặt nạ da của Lâm HuyềnChương 307: Mặt nạ da của Lâm Huyền
Chương 307: Mặt nạ da người của Lâm Huyền!
Nhưng...
Lý Tĩnh ở ngoài cửa vẫn cố chấp lắc đầu.
Nàng vẫn vịn lấy cánh cửa, không để cơ thể nghiêng vào trong, chỉ để lộ mỗi gương mặt: "Nhưng! Xem như không phải là mặt nạ da người thì cái đó cũng rất kinh khủng! Đây chính là mặt của ngươi đấy! Tại sao mặt nạ mặt ngươi lại xuất hiện ở nhà ta chứ?"
Lâm Huyền nhún vai, bất đắc dĩ, cười nói: "Ta còn muốn hỏi các ngươi đây, tịa sao mặt nạ mặt ta lại xuất hiện ở nhà của ngươi?"
Nhưng ngay lập tức Lâm Huyền cảm thấy...
Dù sao nhà người ta vừa có người mới mất, mình cười nói thoải mái như thế hình như không thích hợp lắm... Thế là hắn vội thu hồi bộ mặt tươi cười của mình lại: "Ngươi biết mặt nạ này từ đâu ra không? Công nghệ sản xuất quá tiên tiến, chí ít quá tỉnh xảo, không giống như đồ làm thủ công lắm."
Lý Tĩnh đảo mắt: "Liệu có phải... Là công nghệ in ấn 3D không? Công ty mà trước đây ta từng làm việc chính là công ty làm mô hình. Hiện giờ kỹ thuật in ấn 3D rất phát triển, sau khi nhập hình ảnh vào phần mềm 3D để xây dụng mô hình là có thể sử dụng máy in 3D ngay."
Ồ-
Lâm Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Nói vậy thì hiểu rồi.
Quả nhiên là Vấn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công.
Loại công nghệ mới phát triển như in ấn 3D, Lâm Huyền chỉ mới nghe sơ sơ, không hiểu tinh thông.
Dù sao lão Trương trong công ty, bọn họ chỉ phụ trách bản thiết kế, không chịu trách nhiệm thi công xây dựng mô hình.
"Nhưng... Lâm Huyền... Ngươi vẫn chưa tìm ra được mấu chốt vấn đề ở đây đâu."
Lý Tĩnh ở ngoài cửa sau khi biết không phải là mặt nạ da người, tâm tình cũng đã buông lỏng hơn không ít, hoài nghỉ hỏi tiếp: "Vấn đề quan trọng là tại sao tấm mặt nạ này lại là mặt của ngươi? Hơn nữa còn xuất hiện ở trong nhà của ta vậy? Ngươi và Lôi Hạo Long có quen biết riêng rất thân thiết sao? Từ trước tới nay, ta gân như chưa từng nghe Lôi Hạo Long nhắc đến ngươi."
Lâm Huyền lắc đầu.
"Ta và Lôi Hạo Long... Cũng chỉ mới gặp nhau hai ba lần mà thôi, hai chúng ta không thân."
Lâm Huyền không nói dối. Hai người đúng thật là không thân quen.
Không tính là bạn học, cũng không tính là bạn bè, kẻ địch ư... Tạm thời xem như là một nửa kẻ địch đi, chỉ là Lôi Hạo Long chết quá sớm.
Thật ra tại sao chiếc mặt nạ này lại xuất hiện ở đây. Đương nhiên Lâm Huyền biết rõ rồi.
Chỉ là khi đối mặt với Lý Tĩnh.
Hắn chỉ có thể giả vờ hồ đồ thôi.
Lôi Họa Long làm ra chiếc mặt nạ này, tám phần mười là để chuẩn bị tham gia buổi gặp mặt các thành viên ngày 1 tháng 8.
Kết hợp với những lời mà Vương Hạo và tên buôn người nói.
Lại thêm Kiêu Căng mang mặt nạ Einstein trên tỉ vi kia nữa, Lâm Huyền đã xác định được.
Khi tham gia buổi tụ họp Hội hỗ trợ tiếc nuối, mỗi thành viên nhất định phải mang một chiếc mặt nạ.
Chủng loại, kiểu dáng mặt nạ không có bất kỳ hạn chế nào, chỉ cần là mặt nạ có thể che được mặt là được.
Đám người không có học thức như tên buôn người Lười Biếng, chỉ tùy tiện đến siêu thị mua mặt nạ Cừu Vui Vẻ, anh em Hồ Lô, Ultra Man gì đó.
Còn những kẻ có học vấn giống như Kiêu Căng hay Vương Hạo thì đều chọn loại mặt nạ của danh nhân vĩ nhân như Einstein, Van Gogh, Mozart.
Nhưng tên hề hước Lôi Hạo Long này đúng là hiếm có! Lâm Huyền thầm mắng trong lòng.
Mặt nạ của biết bao nhiêu vĩ nhân trong lịch sử như kia mà ngươi không làm! Nhất định cứ phải dùng mặt của ông đây là sao?
Nếu không phải Lâm Huyền đã nhìn thấy hắn ta chết thật rồi, chết không đối chứng.
Lâm Huyền không lý luận với hắn một phen là không được! Chuyện này.
Người có tố chất cao hơn nữa cũng không thể nào nhịn nổi! Trong thư phòng không mở điều hòa, không khí có hơi oi bức. Lâm Huyền dùng mặt nạ làm quạt.
Quạt mát cho bản thần.
Hắn ra khỏi phòng, chìa mặt nạ ra cho Lý Tĩnh xem.
Nhưng Lý Tĩnh rất kháng cự, điên cuồng lắc đầu, ra hiệu Lâm Huyền lấy mặt nạ về.
Lâm Huyền đến phòng khách tùy tiện tìm một chiếc túi mua sắm.
Bỏ mặt nạ vào trong: "Lý Tĩnh, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ta cảm thấy... Tấm mặt nạ này, có lẽ chính là một món đồ chơi, hoặc là đạo cụ khi tham gia du lịch, tổ chức hoạt động, diễn tiểu phẩm mà thôi." Lý Tĩnh mang vẻ mặt hoang mang: "Hoạt động gì mà cần tới mặt nạ của ngươi? Đứa con nít nào mà lại mua mặt nạ của ngươi chứ?"
Lâm Huyền câm nín.
Ngươi xem thường ai đấy hả? Tốt xấu gì ta cũng là một danh nhân đấy nhá?
Nhưng để Lý Tĩnh không suy nghĩ nhiều, hắn đành giải thích một cách miễn cưỡng: "Ta bây giờ... Nói thế nào đây nhỉ, da mặt dày mà nói, dạo gần đây ta cũng là một nhân vật đang nổi tiếng trong nước. Trong một vài hoạt động và tiết mục diễn xuất, có người mang mặt nạ của ta biểu diễn tiết mục, cũng rất bình thường mà phải không? Tốt xấu gì trên người ta cũng mang năng lượng tràn đầy chính nghĩa nhá!"
"Còn về phần tại sao chiếc mặt nạ này lại ở trong tay Lôi Hạo Long... Người đã mất là lớn nhất, chúng ta nghĩ thoáng ra một chút, có lẽ chiếc mặt nạ này bị người ta dùng xong ném đi, Lôi Hạo Long cảm thấy dù sao ta cũng là bạn học cũ, mặt nạ của ta nằm trong thùng rác sẽ rất khó chịu nên mới nhặt mặt nạ của ta lại."
Lý Tĩnh nghe Lâm Huyền giải thích đến đây, vẻ mặt tràn đây mông lung. Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút...
Cũng không phải không có khả năng này.
Lâm Huyền thân là một thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái xả thân, top 10 thanh niên xuất sắc của thành phố Đông Hải, Quán trưởng vinh dự của Viện bảo tàng Cố cung.
Sự tích về hắn đã được xem thành bài học điển hình trong từng tổ chức và trường học.
Gần như học sinh trung học, tiểu học của toàn bộ thành phố Đông Hải đều đã từng viết một bài văn cảm nghĩ tâm đắc 800 chữ về hắn.
Trong các hoạt động học tập.
Hình thức cũng nhiều loại nhiều kiểu.
Giống như những gì Lâm Huyền nói, đeo mặt nạ, diễn một vở kịch tình huống, cũng không có gì lạ... Chí ít... Mặc dù có hơi kinh dị một tí nhưng cũng không hiếm lạ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại.
Sắc mặt của Lý Tĩnh đã khá hơn.
Chí ít nàng có cảm giác đây không phải là một chuyện kinh dị nữa.
"Phù..." Nàng thở phào một hơi.
"Vậy là tốt rồi... Vừa rồi ta mới... Haizzz, ta vừa mới nhớ đến rất hiều chuyện không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận