Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 197: Lưu Lộ nghiên cứu 42 có đột phá

Chương 197: Lưu Lộ nghiên cứu 42 có đột pháChương 197: Lưu Lộ nghiên cứu 42 có đột phá
"Còn một chuyện nữa, nếu như ngày mai sau khi ta thức dậy, phát hiện mình không chết đi..."
"Hay nói cách khác là vào buổi sáng ngày 13 tháng 7, ta vẫn chưa chết. Ta sẽ đăng nhập vào hòm thư QQ lại, sửa thời gian gửi thư dự kiến thành mười hai giờ trưa ngày 14 tháng 7"
"Nếu như đến sáng ngày 14 tháng 7 ta vẫn chưa chết! Ta vẫn phải đăng nhập vào hòm thư QQ tiếp, sửa thời gian gửi thư dự kiến thành mười hai giờ trưa ngày 15 tháng 7. Từ đó suy ra..."
Nói như thế.
Là có thể cam đoan được.
Chỉ giữa trưa ngày kế tiếp sau khi hắn chết, Liễu Y Y mới có thể nhận được mail, biết được chuyện hòm thư, hoàn thành việc gửi thư.
Nếu như mình mãi không chết đi.
Bởi vì Lâm Huyền cứ mãi sửa ngày gửi dự kiến nên bức thư điện tử đó mãi mãi không thể gửi đi được!
Liễu Y Y tất nhiên hoàn toàn không hề hay biết gì về mọi chuyện.
Điều này cũng đã hoàn thành mục đích như mong muốn của Lâm Huyền."Quá ư tuyệt vời... Thao tác thế này..."
Hôm nay, Lâm Huyền thật sự là xuất sắc quá đi mất!
"Rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thôi."
Ngay vào lúc này, trước cửa sổ sát đất, tầng cao, khu dân cư cao cấp Đông Hải, Lý Tĩnh đỡ bụng đã hơi nhô cao thực hiện động tác thai kỳ theo video trên ti vi: "Phù... Phù... Làm theo thế này... Tới lúc sinh bé... Thật sự sẽ không đau sao?"
Lỹ Tinh làm theo huấn luyện viên trong video, nghiêm túc thực hiện động tác.
Nàng rất yêu người đàn ông này.
Tất nhiên nàng cũng sẽ rất yêu thương đứa con của bọn họ.
Nên việc liên quan đến phương diện mang thai, sức khỏe, ăn uống, nàng đều không dám lơ là.
Sau khi Lội Hạo Long nghe xong thì nở nụ cười.
Hắn không hề ngẩng đầu lên mà đang viết gì đó trên bàn trà."Phù... Phù... Phù! A..."
Lý Tĩnh hoàn thành động tác kéo giãn cuối cùng, lau đi mồ hôi trên trán: "Phù... Cuối cùng cũng hoàn thành!"
Sau đó, nàng tò mò tiến đến bên cạnh Lôi Hạo Long, kéo cổ của hẳn: "Hạo Long, ngươi đang viết cái gìvậy” ˆ
Lôi Hạo Long cười thần bí.
Hắn đẩy đống giấy viết thư chồng chất đi, không để Lý Tĩnh nhìn thấy. Sau đó hắn rút ra hai tờ giấy, đưa Lý Tĩnh lau mồ hôi: "Ta ấy à." "Đang viết thư đó."
Lưu Lộ nghiên cứu 42 có đột phá!
Sau khi Lý Tĩnh nghe xong thì cười ha ha: "Đã là thời đại nào rồi còn viết thư? Người đứng đắn ai lại đi viết thư chứ!"
Nàng ngó trái ngó phải, muốn nhìn thử xem Lôi Họa Long viết gì. Nhưng Lôi Hạo Long lại sống chết không để nàng nhìn thấy.
Lý Tĩnh tức giận chu miệng: "Rốt cuộc ngươi viết thư cho ai đấy! Nói! Có phải có em mèo nhỏ nào bền ngoài rồi không?"
Lôi Hạo Long mỉm cười, lắc đầu: "Ta đang viết thư cho ngươi mà."
Lý Tĩnh nghe xong, chớp mắt đã vui vẻ ra mặt: "Thật à?"
"Là thư tình viết cho ta sao?"
Lôi Hạo Long lắc đầu, xếp đống giấy viết thư chồng chất đó vào trong phong thư, sau đó thản nhiên nói:
"Xem như là... Di thư đi..."
Đúng vào lúc đó, trong căn phòng luyện đàn đại học Đông Hải. Ting ting- Ting ting ting ting- Ting ting- Ting ting- Tong- Giai điệu ưu mỹ.
Khúc dương cầm "Hôn lễ trong mơ".
Từ nhỏ Liễu Y Y đã học dương cầm, lão sư được mời đều là nghệ sĩ đàn đẳng cấp trong nước nên nàng không chỉ được học vững kiến thức cơ bản mà kỹ thuật đã tốt càng tốt hơn nữa.
Trong chuỗi tiết tấu vui vẻ đó, Đới Sở Thiền mặc trên người bộ váy cưới nhẹ nhàng nhảy múa, nụ cười tràn đầy hạnh phúc hiện lên trên gương mặt.
Giống hệt như cô dâu đợi gả, chờ đợi ý trung nhân đến đón vậy.
Trên đầu nàng cài lụa trắng nên nã, nhẹ nhàng bay lượn từng nhịp từng nhịp theo bước chân nàng.
Khiến dáng múa của cô thiếu nữ càng trở nên thu hút hơn.
Bộ váy cưới để múa được thiết kế tỉ mỉ, vừa vặn lại xinh đẹp, phối với chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay thiếu nữ càng khiến vở tiết mục "Hôn lễ trong mơ” này càng giống như thật...
Tăng.
Theo sau âm thanh cuối cùng rơi xuống, giày múa trên chân Đới Sở Thiền cũng đúng lúc chạm trên sàn nhà, đứng giữa phòng luyện đàn với dáng múa ưu nhã, tựa như một cô thiên nga kiêu ngạo...
Bốp bốp bốp! Liễu Y Y không nhịn được võ tay!
Nhìn Đới Sở Thiền nhập tâm diễn như thế, nàng lại có hơi cảm động, hốc mắt ươn ướt.
"Đúng là múa đẹp quá đi... Thật làm người ta cảm động! Sở Thiền, ngươi múa rất nhập tâm, rất có cảm xúc, rất có hồn, đúng là khiến người ta có loại cảm giác vui sướng như thiếu nữ đợi gải"
"Đúng là tuyệt quá đi! Ta khen ngươi khen đến mức nghèo từ luôn rồi! Cuối tuần này ngươi lại không về nhà nữa sao? Lại ở đây nghe nhạc luyện múa à?"
Đới Sở Thiền cười, gật đầu.
Sau đó bước đến, cầm lấy ly nước, uống ngụm nước.
Lúc này, Liễu Y Y cũng để ý thấy chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay Đới Sở Thiền.
"Ai da... Sở Thiền, ngươi tìm được chiếc nhẫn cưới đó từ đâu vậy, phối với bộ váy cưới này đúng là hợp thật đấy! Ngươi thật sự trông như một cô dâu vậy!"
Liễu Y Y sờ chiếc nhẫn cưới trong tay Đới Sở Thiền.
Ngón áp út tay trái...
Đây là vị trí đeo nhãn của nữ sau khi kết hôn.
Nhưng cảm giác hình như độ lớn không phù hợp thì phải.
"Sở Thiền, ngươi lôi chiếc nhẫn này từ đâu ra vậy? Cảm giác hình như có hơi rộng, có phải là nhẫn nam không?"
Đới Sở Thiền mỉm cười, nói dối: "Đúng thế học tỷ, nếu ta đã muốn múa "Hôn lễ trong mơ”, áo cưới cũng đã mặc rồi, sao không diễn cho giống chứ! Nên ta chọn một chiếc nhẫn ngay tại chỗ sạp hàng ở ngay cửa trường học."
Liễu Y Y bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng... Tại sao ngươi không chọn một chiếc có độ lớn vừa vặn? Cái này quá rộng so với ngươi rồi, lúc ngươi múa không sợ rơi ra sao? Có muốn ngày mai ta ra ngoài hàng vỉa hè chọn lại một chiếc khác cùng ngươi không?"
Đới Sở Thiền lắc đầu, vuốt ve chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay trái, yêu thích không rời tay.
"Cái này là được rồi... Ta vô cùng thích chiếc này..."
"Đeo nó lên, ta có cảm giác vô cùng an toàn! Hi hi, cảm giác như có người vẫn luôn bảo vệ ta vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận