Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 445: Giá như tuổi trẻ đầy triển vọng không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý!

Chương 445: Giá như tuổi trẻ đầy triển vọng không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý!Chương 445: Giá như tuổi trẻ đầy triển vọng không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý!
Chương 445: Giá như tuổi trẻ đầy triển vọng không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý!
Lâm Huyền không nói gì.
Cái này không trách Văn Linh.
Nàng có thể nghĩ ra được nét đặc trưng này, cũng đã xem như là tình báo rất hữu dụng rồi.
[ ngón trỏ phải dị dạng } ...
Rốt cuộc là người của ngành nghề nào, mới có thể khiến cho ngón trỏ phải dị dạng chứ?
Nhà diễn tấu nhạc cụ?
Công nhân ốc vít của cửa hàng điện tử? Thợ máy ô tô? Nhà thư pháp?
Lâm Huyền thở dài. Không được.
Hoàn toàn không nghĩ ra được.
Cái này căn bản là điểm mù kiến thức của mình.
"Cảm ơn ngươi Văn Linh, có thể nhớ ra được những thứ này, mặc dù còn chưa đủ để xác định ra thân phận của [ Phân nộ] , nhưng mà vẫn có ích đối với việc thu nhỏ phạm vi tìm kiếm [ Phẫn nộ] ."
"Ta sẽ giúp ngươi truyền đạt những lời này với Lưu tuần tra. Hơn nữa ta cũng sẽ vận dụng quan hệ cá nhân của ta để biện hộ cho Vương Hạo, ta và ngươi giống nhau, đều rất rõ, Vương Hạo tất nhiên là vô tội. Tin rằng các ngươi rất nhanh có thể gặp mặt." Lâm Huyền an ủi Văn Linh.
Khiến cho nàng yên tâm.
Lâm Huyền không có nói dối...
Có thể đem Vương Hạo ra khỏi cục tuần tra bất cứ lúc nào, tất cả đều là chuyện một câu nói của hắn.
Nếu như mình đã được như nguyện, lấy được tin tức quan trọng từ chỗ Văn Linh. Mục đích đã đạt được rồi.
Cũng không cần giam giữ Vương Hạo thêm nữa.
Lát nữa ra ngoài gọi cho Lưu tuần tra một cuộc điện thoại.
Đoán chừng hai giờ sau, Vương Hạo có thể được phóng thích.
Thế là Lâm Huyền đóng nắp bút lại.
Gấp xong tờ giấy có viết [Vẻ ngoài đặc trưng của Phẫn nộ ] , để vào trong túi của mình.
Sau đó hắn vừa nói chuyện phiếm với Văn Linh. Vừa sắp xếp lại tự thuật của Văn Linh ở trong đầu.
Trước mắt đã có thể xác định...
Giữa Văn Linh và Í hội tiếc nuối giúp nhau], chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ liên hệ nào khác.
Lúc trước Lâm Huyền còn hoài nghi, nàng thân là dân nhập cư trái phép, tại sao có thể có điện thoại chứ?
Hiện tại cũng giải thích rõ ràng rồi.
Là [Phãnnộ] cho.
Lúc trước điện thoại của Điền Miêu Miêu cũng là [ Phân nộ] cho, điểm ấy cũng đúng. Bọn hắn thích tặng người ta điện thoại!
Aiz, lão tử có tiền, chỉ là chuyện chơi thôi!...
Thông qua quan sát Văn Linh, Lâm Huyền tin rằng nàng không có nói dối.
Đầu tiên, là nàng căn bản không cần phải nói dối.
Văn Linh đã về nước, được cứu rồi, những gì mà nàng kỳ vọng chẳng qua là cuộc sống ổn định, nàng cần gì phải nói dối chứ? Nói dối đối với nàng mà nói có lợi ích gì? Tiếp theo chính là...
Mục đích của Văn Linh là cứu Vương Hạo ra ngoài, như vậy thì nàng sẽ càng không nói dối.
Sự sỉ tình của Vương Hạo đối với nàng là rõ như ban ngày.
Tình cảm của nàng đối Vương Hạo cũng là rõ ràng.
"Thật ra... Ta còn có một vấn đề nghĩ mãi mà không ra."
Lâm Huyền mỉm cười, hỏi một câu hỏi cá nhân mà mình rất tò mò: "Ngươi xem ngươi và Vương Hạo, cũng đã xem như... aiz... Có thể nói là loại quan hệ bạn trai bạn gái kia rồi à?"
"Ngươi đừng để ý, thứ mà ta muốn hỏi cũng không phải cái này. Ý của ta là, nếu như ngươi cũng biết Vương Hạo đối với ngươi sỉ tình như vậy, biết rõ hắn vì ngươi mới gia nhập Í hội tiếc nuối giúp nhau] , vậy tại sao ngươi không trực tiếp làm rõ quan hệ với Vương Hạo chứ?"
"Đây đối với hai ngươi mà nói, xem như một loại ngầm hiểu lẫn nhau, đúng chứ? Hắn vì ngươi gia nhập [hội tiếc nuối giúp nhau] nhưng không nói cho ngươi biết, ngươi biết được nỗi khổ tâm của hắn, nhưng cũng không nói ra."
"Đây là tại sao vậy chứ? Nếu như ngươi biết rõ đó là một tổ chức nguy hiểm, có lẽ phải khuyên nhủ Vương Hạo nhanh chóng rời khỏi mới đúng"... Nghe đến vấn đề này.
Văn Linh trâm mặc.
Nhìn ra được. Nội tâm của nàng rất xoắn xuýt. l s
Đợi nửa phút sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Đây cũng là chuyện mà ta mâu thuẫn nhất cho tới nay... có lẽ là sau khi ta trải qua nhiều chuyện như vậy, có một loại tâm lý sợ hãi, tự ti..."
"Một tấm chân tình của Vương Hạo đối với ta, ta vô cùng cảm kích hắn. Nhưng đối với quan hệ giữa hai chúng ta, ta còn là có chút kháng cự, hoặc là nói... Là có chút cẩn thận từng li từng tí."
"Nói trắng ra cho ngươi biết Lâm Huyền, ta cảm thấy ta không xứng chút nào với Vương Hạo. Văn Linh ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, trong ánh mắt tràn đầy hỗn độn." Nàng cười khổ một tiếng: "Ngươi nói cái này... Thật đúng là tạo hóa trêu người. Lúc học cấp 3, Vương Hạo cảm thấy hắn không xứng với ta, hiện tại, ta cảm thấy ta không xứng với Vương Hạo."
"Ta đã từng là người chịu án, bây giờ là người hết hạn tù. Mặc dù người khác sẽ không nói cái gì, nhưng loại tự tỉ này, khắc vào trong trái tim của bản thân ta. Còn Vương Hạo, lại là cao tài sinh tiền đồ vô lượng, ta thậm chí vô cùng lo lắng, ở bên cạnh ta, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn hay không..."
"Cho nên ta vẫn luôn mâu thuẫn! Ở trong mâu thuẫn sẽ sợ hãi, sợ hãi mình sẽ mất đi hắn. Cũng sẽ tự tỉ, cảm giác mình không xứng với hắn. Cho nên dưới áp lực này, ta cũng không dám nhắc tới chuyện này với Vương Hạo..."
Văn Linh dứt lời, cúi đầu xuống, nhìn cái chai ngưng tụ đầy bọt nước đồ uống bên ngoài.
Dùng tay phủi bọt nước...
Nhưng sau đó.
Nàng ngẩng đầu, đem tóc ở thái dương vuốt ra sau, nhìn Lâm Huyền cười cười: "Ta cam đoan với ngươi, ta không nói cho hắn biết chuyện này, không có ý nghĩa đặc thù gì cả. Chỉ là bản thân ta xoắn xuýt với đoạn tình cảm này mà thôi, nói không chừng chờ hai chúng ta qua lại một thời gian dài, trái tim mở ra, việc này tự nhiên mà nói ra thôi."
"Ta tin ngươi cũng sẽ hiểu cho ta đúng chứ?"
[ người có thân phận cách xa, khi yêu đương, thích một người, luôn sẽ cẩn thận dè dặt. ]
Những lời này... đánh thẳng vào nội tâm của Lâm Huyền.
Hắn không khỏi cảm thán.
Thiếu nữ văn nghệ trước kia, bản lĩnh thật sự là vững chắc.
Từng câu từng lời, đều tổng kết tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận