Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 474: Chuyện xưa của Einstein: Mùa hè 1949

Chương 474: Chuyện xưa của Einstein: Mùa hè 1949Chương 474: Chuyện xưa của Einstein: Mùa hè 1949
Chương 474: Chuyện xưa của Einstein: Mùa hè 1949
"Thì ra là thế... Vẫn còn đang chống cự sao?" Phẫn Nộ cười cười.
Xem ra cho dù là biến thành một đứa bé thì bị điện giật rồi tiêm vào số lượng lớn chất kích thích vẫn chưa đủ đối với Einstein.
Ý thức của Einstein vẫn ngăn chặn việc báo tin tức của người kia ra ngoài.
"Thật sự khiến cho người khác phải kinh ngạc không thôi... Người kia rốt cuộc đã cho ngươi chỗ tốt gì mà ngươi lại bảo vệ hắn như vậy, đến chết vẫn không mở miệng!"
Phẫn Nộ đã hành hạ Einstein mấy chục năm rồi mà vẫn không thể nào moi ra được dù chỉ là một chữ cái trong tên của người kia.
Người này nếu đặt trong thời chiến thì chắc chắn sẽ trở thành một anh hùng chiến tranh.
Phẫn Nộ dù thế nào cũng không thể hiểu được vì sao Einstein lại làm như vậy.
Đến tột cùng người kia đã cho Einstein thứ gì mà khiến cho y trung thành với thành kính tới vậy?
Tiền sao? Quyền lực sao? Hay là bảo tàng?
Hay là những công thức giúp Einstein vang danh thiên hạ?
"Einstein... Ngươi bảo vệ hắn như vậy thật sự có phải đáng giá không?" Toàn thân đứa bé run rẩy.
Nhưng y vẫn không lên tiếng.
Hàm trên hàm dưới cắn chặt lại như muốn rách da.
"Được thôi..."
Phẫn Nộ nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi cười một cách âm hiểm.
"Xem ra... Ta chỉ có thể tăng thêm liều mà thôi! Dù sao chất gây ảo giác vẫn còn nhiều lắm."
Hắn đứng dậy rồi tiêm cho đứa bé kia hai liều chất gây ảo giác nữa.
Sau đó hắn vặn nút xoay trên mũ, dòng điện tăng lên mức maxI"A a aaaaaaaaaallI
Tiếng kêu la thảm thiết của đứa bé kia vang vọng khắp căn phòng! Hiện tại Einstein cảm giác như toàn thân của y như muốn bay lên.
Hắn không khống chế được bản thân của mình nữa.
Thậm chí còn không thể khống được được tư tưởng của chính bản thân mình! Tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ! Chỉ có ánh đèn chói chang đằng trước là rõ ràng nhất.
Một giây sau cùng đã khiến cho tâm tư của hắn bay lung tung, bay ngược về quá khứ... Về mùa hè năm 1949 kia...
Princeton là một tòa thành yền tĩnh.
Einstein bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu liên tục. Chiến tranh đã kết thúc được bốn năm.
Hai viên nấm ở nhật cũng đã biến mất từ lâu, những vết tích mà vụ nổ năm đó cũng dần dần được lấp đầy.
Tuy nhiên tổn thương mà bọn hắn gây cho thế gian lại cần tới mấy chục, thậm chí là hơn một trăm năm để xoa dịu được.
Đây cũng chính là vết thương trong lòng của Einstein.
Vết thương này không thể nào khép lại được, nó khiến cho hắn đau đớn ngày đêm.
Đó chỉ là một công thức rất nhỏ, rất đơn giản mà thôi, chỉ là một công thức nói rõ mối quan hệ của khối lượng và năng lượng.
Trên thực tế thì trước khi lò phản ứng hạt nhân được xây dựng thì bản thân Einstein cũng công nhận ý nghĩ nhân loại có thể chuyển hóa năng lượng từ cấp độ hạt nhân là hoàn toàn viễn vong.
Nhưng không ngờ rằng...
Nhân loại lại có thể lợi dụng công thức của hắn để tạo ra một vũ khí khủng bố như vậy, một thứ mà có thể khiến cho một thành thị hôi phi yên diệt, hóa thành cát bụi.
"Ta là tội nhân... Ta là tội nhân của nhân loại... Ta là tội nhân của lịch sử!"
Khi ngủ mơ thì hắn thường xuyên nghe được một âm thanh cực kỳ đáng sợ, nó cuốn tới như là hồng thủy, như núi lửa phun trào.
Có một đêm hắn bị âm thanh đó khiến cho bừng tỉnh từ trong mộng, tuy nhiên nguồn gốc của âm thanh đó chỉ là tiếng ngáy của con chó bền cạnh cửa sổ.
Về sau âm thanh kia không còn xuất hiện nữa.
Nhưng tối hôm qua hắn lại mơ thấy bản thân đứng trên một khu hoang nguyên.
Hắn muốn chạy ra khỏi cánh đồng hoang vu này, nhưng nó quá lớn, lớn tới mức vô biên vô hạn.
Sau đó hắn chạy, hắn đi tới một vùng biển, một vùng biển màu đỏ rực dưới ánh tà dương.
Khi này hắn mới hiểu được thế giới đã hóa thành bình địa, chỉ còn biển và hạt tuyết rơi xung quanh.
Lúc này hắn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng.
Một câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu hắn vào lúc này.
"Liệu nhân loại vẫn còn tương lai hay không?"
Vấn đề này như là một ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt hắn liên tục. Những ngày tháng sau đó là những ngày tháng đau khổ, viễn cảnh thế giới tương lai chìm trong khói lửa chiến tranh tràn ngập trong đầu hắn.
Nó đau tới mức hắn không muốn sống nữa.
"Khụ khụ... Khụ khu..."
Trời vẫn chưa sáng nhưng Einstein hoàn toàn không có tâm tư đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này thì tinh thần của hắn càng lúc càng kém, hắn đã thấy được tinh thần của bản thân đã đi tới giới hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Chất...
Khi này đối với hắn không còn đáng sợ nữa.
Đối với tội nghiệt mà hắn đã từng phạm phải thì chết đã là một khoan dung to lớn rồi.
"Nhưng mà... Chết thì có thể thay đổi được gì chứ?"
Khi chiến tranh thế giới nổ ra lần thứ ba thì toàn bộ nhân loại đều diệt tuyệt.
"Nhân loại... Tộc quần đã vi phạm Thất Tông Tội thì không cần có tương lai."
Einstein nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng, hắn hớp một miếng nước lạnh ở đầu giường rồi đứng dậy, kéo cửa sổ ra.
Cửa sổ mở ra khiến cho ánh nắng ấm áp ở ngoài chíu vào.
Công nhân vệ sinh đã bắt đầu đi khắp nơi trên phố để làm việc, vừa nhìn liền thấy được thế giới này vẫn còn rất sinh động.
Nhưng chỉ có một mình Einstein hiểu rõ.
Dưới dục vọng của mình và sức mạnh to lớn của vũ khí hạt nhân, tất cả những hòa bình trước mắt này chỉ là tạm thời mà thôi.
Một ngày nào đó Ác Ma sẽ giáng lâm.
"Còn ta... Ta... Ta chính là người đánh thức con Ác Ma đó..."
Einstein cảm nhận được rõ bệnh trầm cảm của bản thân ngày càng nghiêm trọng.
Hắn quay người đi tới bàn độc sách của mình để chuẩn bị uống thuốc mà bác sĩ kê cho mình.
Khi uống nó thì hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút."Ơ?"
Einstein trừng to mắt nhìn xuống mặt bàn quen thuộc của mình, trên đó lại xuất hiện một phong thư!
Hắn nhớ rõ hôm qua khi đi ngủ thì trên bàn hắn không hề có một phong thư nào cả.
Einstein cầm bức thư lên một cách run rẩy, những thông tin trên đó được viết băng viết bằng tiếng Anh. (Người gửi: Lâm Huyền) (Địa chỉ gửi: Phòng 802, lầu 4, cư xá số 3, Tân Hồ Loan, thành phố Đông Hải) (Thời gian gửi: ngày 10 tháng 6 năm 2021)
Bạn cần đăng nhập để bình luận