Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 563: Giải mã bí mật! Lý do tại sao Đới Sở Thiền có toàn bộ ký ức thời không!

Chương 563: Giải mã bí mật! Lý do tại sao Đới Sở Thiền có toàn bộ ký ức thời không!Chương 563: Giải mã bí mật! Lý do tại sao Đới Sở Thiền có toàn bộ ký ức thời không!
Chương 563: Giải mã bí mật! Lý do tại sao Đới Sở Thiền có toàn bộ ký ức thời không!
Sự việc này đã qua khá lâu rồi.
Mà khi đó cơ thể của Đới Sở Thiền còn đang trong trạng thái yếu ớt, nửa mê nửa tỉnh, ý thức cũng không rõ ràng lắm.
Vì vậy, nàng cố gắng nhớ lại tình hình khi đó.
"Lúc đó... là lúc chúng ta đã kết thúc việc tham gia "Cuộc thi đại sư toán học thế giới", cùng nhau ngồi trên một chuyến bay trở về nước..."
"Dựa theo lời học tỷ nói, đây đều là những việc phát sinh trong thời không trước, không phải trong thời không hiện tại."
Đới Sở Thiền từ từ nhớ lại hồi ức đó.
"Lâm Huyền, ngươi và tiểu cô nương này ngồi cùng nhau đi, người ta là vì ngươi mà tới đây, ngươi phải chăm sóc người ta thật tốt đấy."
Sau khi các thành viên trong đội đã lên máy bay, Đinh Nghi dặn dò Lâm Huyền, nhất định phải chăm sóc tốt cho Đới Sở Thiền.
Lâm Huyền gật đầu.
Đỡ Đới Sở Thiền đi xuống phía dưới.
Đây là loại máy bay tư nhân rất cao cấp và sang trọng, trong khoang tổng cộng chỉ có hơn 20 chỗ ngồi, vừa đủ chỗ cho mọi người.
Trung Quốc đã giành được thắng lợi viên mãn trong "Cuộc thi đại sư toán học thế giới" lần này, mọi người đều rất vui mừng!
Rất nhiều người đêm qua đã không ngủ.
Khi lên máy bay, lại càng huyền thuyên không ngừng.
Theo bác sĩ của đội nói, cơ thể Đới Sở Thiền không gặp vấn đề nghiêm trọng nào, chỉ là vì liên tục trong nhiều ngày không ngủ, chạy khắp nơi, dẫn tới ngã quy.
Liên tục đến tận khi đó đều là dựa vào sức mạnh trong trái tim mà cố gắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Huyền, cổ vũ cho hắn, tâm nguyện đã hiện thực được, sức lực cũng không còn nữa, tự nhiên ngã quy.
"Lâm Huyền, hãy chăm sóc tốt cho bạn gái nhỏ của ngươi!" Bác sĩ Vương Vân của đội cười, trêu chọc Lâm Huyền: "Ta ngồi ở phía trước, một lúc nữa đeo bịt mắt cho nàng, để nàng nghỉ ngơi một chút, có bất kỳ tình huống gì thì trực tiếp gọi ta."
"Ta biết rồi."
"Thuốc cảm này đừng có quên cho nàng uống, hiện tại sức đề kháng của cơ thể nàng rất yếu, đã có triệu chứng cảm nhẹ, không được để bệnh tình nặng hơn."
"Biết rồi."
"Lát nữa khi đi ngủ nhớ đắp chăn cho nàng. Tiểu cô nương còn trẻ, hồi phục rất nhanh, có thể khi xuống máy bay đã có thể tung tăng bay nhảy rồi. Trên máy bay hãy để người ta nghỉ ngơi thật tốt! Đừng quấy rầy người ta." !"
"Aiz ya, biết rồi, biết rồi!"
Lâm Huyền không kiên nhẫn được nữa vẫy vẫy tay, đuổi bác sĩ Vương Vân đi.
Người phụ nữ này thật là phiên phức.
Lúc trước vì muốn thành viên trong đội chăm sóc tốt cho Đới Sở Thiền, khi Vương Vân gọi Đới Sở Thiền là bạn gái của mình, Lâm Huyền đã không phủ nhận.
Thật không ngờ... thực sự đã thêm rắc rối rồi.
Vẫn còn mắn, những thành viên trong đội còn lại, trong mắt họ chỉ có toán học, không ai quan tâm đến chút pháo hoa nhân gian này.
Lâm Huyền và Đới Sở Thiền ngồi ở hàng ghế sau cùng.
Điều chỉnh ghế về sau một nấc, có thể sử dụng như một chiếc ghế năm."Cảm thấy thế nào rồi? Vẫn còn rất mệt sao?"
Đối mặt với sự quan tâm của Lâm Huyền, Đới Sở Thiền mỉm cười: "Hì hì! Ta đã khỏi từ lâu rồi ! Không cần lo lắng cho tai"
Lâm Huyền ha ha cười thành tiếng.
Tiểu nha đầu này, bộ dạng luôn lạc quan, nàng biểu hiện hoạt bát như vậy là vì để Lâm Huyền không phải lo lắng mà thôi.
Với tâm tư nhỏ này, thoát sao được sự khôn ngoan của Lâm Huyền.
"Vậy uống thuốc cảm này trước đi, vừa rồi bác sĩ nói sức đề kháng của ngươi rất yếu, uống xong rồi ngủ một lát."
"Ta đi lấy cho ngươi một cốc nước nóng."
Lâm Huyền lấy ra túi thuốc được gói kỹ của bác sĩ đưa, trực tiếp đổ vào tay Đới Sở Thiền.
Sau đó đi đến bên cạnh máy nước nóng cabin. Rót một cốc nước nóng. l '
Lại thêm một ít nước lạnh, trộn thành nước ấm.
Đới Sở Thiền ừng ực ừng ực nuốt thuốc xuống dưới.
Sau đó Lâm Huyền đóng rèm máy bay, đeo bịt mắt cho nàng, cũng có thể nói là chăm sóc nàng rất tốt.
Đới Sở Thiền cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng may mà, có một chiếc bịt mắt lớn che đi nửa khuôn mặt, vì vậy Lâm Huyền không thể nhìn thấy biểu cảm của mình.
"Nghỉ ngơi đi nhé, ngủ một giấc là về đến nhà rồi."
"Ừm, cám ơn ngươi, Lâm Huyền học trưởng."
Sau đó.
Lâm Huyền ở bên cạnh nghịch điện thoại, Đới Sở Thiền thì đang dần vào giấc ngủ. Chỉ là...
Giấc ngủ này, cũng không phải là chỉ cần nhắm mắt là có thể chìm vào giấc ngủi
Đới Sở Thiền quay trái quay phải, miệng vẫn không ngừng động đậy, trông bộ dạng có vẻ rất khó chịu.
"Làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Đới Sở Thiền gật đầu, đẩy cái bịt mắt ra: "Trong miệng ta rất đắng... chắc là bởi vì uống thuốc?"
Lâm Huyền cảm thấy có khả năng là vậy.
Sau khi uống rất nhiều thuốc cảm, đều sẽ cảm thấy đắng, khô, chát trong miệng.
Đới Sở Thiền lại nuốt thêm hai ngụm nước bọt.
Xem ra vị đắng trong miệng rất nồng, rất khó chịu.
Lâm Huyền nảy ra một ý tưởng: "Ngươi có muốn uống chút gì ngọt không? Súp ngọt?"
Đái Sở Thiền hai mắt sáng lên: "Trên máy bay còn có thứ như vậy sao!? Nếu có thể được uống chút súp ngọt, thì nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Lâm Huyền mỉm cười gật đầu.
Hắn đứng dậy, lấy ba lô của mình ra khỏi giá hành lý đang đóng bên trên.
Các hành lý khác đều được đặt trong khoang hành lý dưới cabin.
Chỉ duy nhất chiếc ba lô này, luôn là vật bất ly thân của Lâm Huyền.
Dù sao thì trong này có đặt một "hòm thư thời không!
Đối với món đồ quan trọng như vậy, Liễu Y Y còn đang chờ được phục sinh, nếu như mất đi sẽ rất phiền phức. " l l
Bạn cần đăng nhập để bình luận