Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 181: Tăng hai

Chương 181: Tăng haiChương 181: Tăng hai
Lâm Huyền tự nhận bản thân là một người rất có tố chất. Chưa từng lớn tiếng mắng chửi người khác.
Chưa từng cãi nhau với người khác ở nơi công cộng. Hắn cảm thấy như thế quá mất mặt.
Hôm nay, đúng như những gì hắn vừa nói, hắn đã chừa mặt mũi cho Lôi Hạo Long rất nhiều rồi.
Tên này đã gây chuyện trên buổi họp lớp, tất cả mọi người đều biết hắn ta âm dương quái khi, nhưng cuối cùng Lâm Huyền vẫn nể mặt mũi bạn học cũ, không chấp nhặt với hắn.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa hắn có thể bao dung vô hạn cho Lôi Hạo Long.
Hắn và Lôi Hạo Long không có bất kỳ mối quan hệ bạn bè gì.
Ra khỏi cánh cửa phòng buổi họp lớp này, hai người chính là những người xa lạ không quen không biết.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, diệt cỏ tận gốc!
Sau khi nghe xong Lôi Hạo Long bật cười ha hả, xen lẫn chút xem thường.
"Lâm tiên sinh, ngài đáng sợ quá vậy. Ngươi sẽ không định dùng siêu năng lực của ngài diệt khẩu đấy chứ."
Lâm Huyền cười khẽ, ước lượng cân nặng ba lô trên vai, đi thẳng về hướng khách sạn Phù Hoa không quay đầu nhìn lại.
"Lâm tiên sinhl"
Lôi Hạo Long ở sau lưng gọi to: "Ta biết ngươi không muốn gặp ta! Nhưng duyên phận vốn kỳ diệu như thế đấy! Mấy ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Thấy Lâm Huyền ngày càng đi xa, Lôi Hạo Long bật cười to điên cuồng: "Ở đại hội biểu dương thành phố Đông Hải! Ngươi nhất định phải đến đấy!"
Tiếng gào to đánh thức đàn chim sẻ đang đậu trên cột điện.
Tăng tăng tằng!
Dây điện bị rung, chim sẻ võ cánh bay đi...
"Ha ha ha ha ha..."
Lôi Hạo Long trâm giọng cười, con mắt híp lại: 'Đến lúc đó... Ta muốn vạch trần ngươi tại chỗ... Trước mặt mấy chục nghìn người!"
Lâm Huyền đeo ba lô trên vai, ghé vào phòng Vương Cường, Vương Mãnh chơi một lúc.
Còn có một người bạn học nam khác ở đây, bọn họ đặt cổ vịt, đậu phộng, rau trộn giao đến, lại thêm hai két bia. "Mấy người nha, được đấy!"
Sau khi vào cửa, Lâm Huyền cảm thán: "Thế này là định chiến thêm tăng hai suốt đêm à?"
Thấy Lâm Huyền đến, đám người bật cười ha ha, sau đó kê thêm cái tủ đầu giường đến làm ghế ngồi cho hắn: "Không còn ghế nữa! Ngươi ngồi đây đi! Hiếm lắm năm năm mới gặp nhau, có một lúc buổi tối làm sao đủ tận hứng được!
"Lại đây lại đây, chúng ta thêm tăng hai! Uống nhiều rượu trắng thế rồi, làm thêm mấy chai bia nữa nào!"
Đầu là bạn học cũ với nhau, Lâm Huyền không khách sáo nữa.
Hắn đặt ba lô vào chỗ khe hở giữa cạnh giường và phòng tắm cửa kính.
Sau đó dời tủ đầu giường về phía bên này.
Che lại kín kẽ.
Như thế, chỉ cần hắn không đứng dậy thì sẽ không ai chạm tới ba lô được.
Hắn làm như vậy chỉ vì lý do an toàn.
Vương Cường đưa một chai bia tới cho Lâm Huyền: "Không có ly, uống thẳng bằng chai luôn đi."
Lâm Huyền không để tâm, tăng hai với quy mô nhỏ cỡ này đều là kiểu tụ tập giữa bạn bè có quan hệ thân thiết, làm gì có ai khách sáo.
Lâm Huyền cụng chai với bọn họ, uống một hớp nhỏ. Vương Cường hôm nay rõ ràng đã uống say rồi.
Hắn trực tiếp uống cạn một chai, sau đó nhe răng trợn mắt hà một hơi, lớn tiếng nói: "Lâm Huyền cũng tới rồi, vậy hôm nay ta nhất định phải nói vài câu về Lôi Hạo Long! Ta thấy không nên để thằng cháu này tới, buổi họp lớp giữa bạn cũ với nhau, nói gì cũng là nói nhảm thôi! Âm dương quái khí cái gì, nếu không phải Lâm Huyền tố chất cao, không thèm để ý tới hắn ta, ta cũng sắp nhìn không nổi rồi!"
Anh em song sinh cùng một lòng.
Vương Mãnh xem thường hừ một tiếng, bóp một hạt đậu phộng vỏ giòn, xoa xoa trong tay ăn: "Hừ... Ngươi còn chả biết tính thăng đấy? Hồi lớp mười không phải cũng cái kiểu điêu đó? Nhìn xem cả lớp có ai thèm để ý tới hắn? Nếu không phải lúc nãy hắn mặt dày đi tìm Vương Hạo, Vương Hạo vốn chả thèm mời hắn!"
"Ngươi nói xem thằng này đúng là chả cần thể diện, để ngươi đến cũng không tệ rồi! Còn dám âm dương quái khí nữa chứ. Lâm Huyền này, ta thấy hắn rõ ràng là do ghen tị với ngươi!"
Lúc này, người bạn học ở bên cạnh uống đến mặt đỏ bừng cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Hắn ợ một hơi rượu, yếu ớt nói: "Hắn có thể không ghen tị với Lâm Huyền được sao? Lâm Huyền cưới cô gái xinh đẹp nhất lớp, nhất trường chúng ta rồi! Hắn mới phải cưới Lý Tĩnh! Có thể không ghen tị được à?” Vương Cường vội vàng ngắt lời hắn: "Nói tới nói lui, dáng dấp Lý Tĩnh cũng đâu có tệ! Mặc dù kém xa Liễu Y Y, nhưng nếu không phải mang thai nên béo thì bây giờ cũng duyên dáng yêu kiều đấy chứ-"
"Ha ha..."
Bạn học nam kia cười gượng, ý vị thâm trường, nói: Lý Tĩnh đó chẳng phải là nhìn trúng tiền của Lôi Hạo Long hay sao? Việc mang thai chả nhẽ chuyện của một người chắc? Quen biết nhau nửa năm, mang thai cả nửa năm, ngươi nói xem, ngươi nói thử xem."
Vương Cường nốc nửa chai bia, cười ha ha: "Ngươi xót Lý Tĩnh người ta làm gì? Con gái học giỏi không bằng gả tốt! Đừng quan tâm đến Lôi Hạo Long nữa, cả nhà người ta đã sớm di dân đến Canada rồi. Ta đoán chờ sau khi bọn họ kết hôn không bao lâu thì Lý Tĩnh cũng phải xuất ngoại di dân rồi, đoán chừng sẽ chạy đến Canada kia sống luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận