Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 167: Buổi họp lớp 41 người (2)

Chương 167: Buổi họp lớp 41 người (2)Chương 167: Buổi họp lớp 41 người (2)
Lâm Huyền thở dài một hơi. Đâu có khoa trương như vậy.
Liễu Y Y thuần túy là bởi vì muốn gặp cha mẹ chồng tương lai, cho nên từ bây giờ đã bắt đầu căng thẳng.
Vừa rồi lúc chọn sườn xám Lâm Huyền đã phát hiện là lạ rồi.
"Thả lỏng một chút đi. .. Gặp gia trưởng thôi mà."
"Thôi đi, ngươi không hiểu đâu."
Liễu Y Y nhất định phải đem mặt tốt nhất, hoàn mỹ nhất của mình cho mẹ chồng tương lai xem, không muốn để mình có một chút khuyết điểm nào trong lòng bà.
Cho nên Lâm Huyền cũng không miễn cưỡng.
Hai người liền không tiến vào bên trong cửa hàng nhãn.
Đi thang máy xuống lầu. Lái xe trở lại khu chung cư. Lên lầu rửa mặt đi ngủ."Ông xã ngủ ngon!"
"Ừm, ngủ đi."
"Muốn ôm một cái!"
"Ôm làm sao ngủ được... "
"Không được - ta nhất định phải như vậy mới ngủ được - " "Đi mà - "
"Haizz.... Ngày hôm sau.
Buổi chiều ngày mồng 10 tháng 7.
Lớp trưởng Vương Hạo, sáng sớm đã đi đến nhà hàng Phù Hoa. Những năm này vẫn luôn ở Chicago nước Mỹ du học.
Cho nền hiếm khi mới tổ chức họp lớp một lần. Vương Hạo rất coi trong.
Bắt đầu từ bốn giờ chiều, đã ngồi ở đại sảnh lầu một của nhà hàng Phù Sinh, chờ đợi các bạn học đến.
Rất lâu rồi không gặp những bạn học cũ này. Những du học sinh như bọn hắn thật sự rất nhớt
"Ô! Vương Cường! Tới rồi à! Mấy năm không gặp, lại mập lên rồi!" "Lớp trưởng, gọi mò cái gì vậy, ta là Vương Mãnh."
Hai người ôm nhau mà cười.
Trước đây lúc cấp ba, Vương Hạo đã thường xuyên nhận nhầm hai người.
"Được rồi Vương Mãnh, ta vẽ thêm dấu cho ngươi." Vương Hạo lấy một mảnh giấy A4 nhăn nhó ra, phía trên là danh sách của cuộc họp lớp lần này.
Số thứ tự, tên người, có đúng chỗ không.
Tổng cộng ba hàng.
Chỉnh tề, nghiêm túc!
Vương Hạo tìm tới tên của Vương Mãnh, ở phía sau chữ Mãnh viết thêm một dấu tích.
Lớp trưởng, vẫn là cẩn thận như vậy!"
"Không còn cách nào cả. .. Ngươi cũng biết đấy, ta ở Chicago học hóa học, hơi không cẩn thận một chút, phòng thí nghiệm liền nổ tung."
Vương Hạo vỗ vỗ vai Vương Mãnh, ra hiệu hắn có thể lên trên đợi, phía trên có một số bạn học tới sớm, có thể trò chuyện nói chuyện phiếm."Đợi một chút!"
"Hả?"
Vương Mãnh quay đầu, nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo ngẩng đầu: "Vương Cường đâu?"
Vương Mãnh chỉ vào bãi đỗ xe bên ngoài, chiếc SUV màu trắng kia:
"Vừa rồi đi đến nửa đường, hắn quay về lấy y phục rồi, hôm nay không phải là đột nhiên nổi gió rồi sao, hắn sợ lát nữa lạnh."
"Ừm ừm”"
Vương Hạo gật gật đầu, nhìn về phía bên ngoài, một người dáng dấp mập mạp giống Vương Mãnh như đúc đi tới.
Đây dĩ nhiên chính là Vương Cường.
Hai anh em song sinh cùng nhau lên lầu.
Vương Hạo cũng đánh một dấu ở phía sau tên của Vương Mãnh.
"Ây da. .. Đám người này giống như lúc còn đi học vậy, tụ tập đều sẽ kéo giờ cao sul Cũng không thể đến sớm một chút sao, đến sớm bắt đầu sớm!"
Rất lâu không có ai đến, Vương Hạo liền ngồi trên ghế sa ở đại sảnh hút thuốc."Vương. .. Hạo?"
Vương Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
"Ai nha Văn Linh! Ha ha ha ha ha, cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi! Tốt quá, đã gầy đi không ít!"
"Xem ngươi nói kìa, ta vốn dĩ có mập đâu!"
Văn Linh trước mắt, mặc dù sớm đã không còn hoạt bát như lúc cấp ba, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống mới. Thật ra Văn Linh và Vương Hạo bọn hắn vốn không phải là bạn cùng lớp. Chỉ là lớp hàng xóm.
Nhưng mà Văn Linh và các bạn học của lớp nàng quan hệ không tốt đẹp gì lắm, lại có quan hệ tốt với Liễu Y Y, sau giờ học liền đến tìm Liễu Y Y chơi.
Trải qua thời gian dài, ba năm đều như vậy.
Mọi người cũng đã tiếp nhận "bạn cùng lớp nghỉ giữa giờ" này rồi.
Lâm Huyền lúc ấy suy đoán, sở dĩ đám người của lớp Văn Linh không thích Văn Linh có thể chính là bởi vì ghen ghét... !
Không gian QQ kia có thể có 1000 tin nhắn để lại, đã xem như là hot mạng của thời đại.
Không gian của Văn Linh, lượt xem mỗi ngày đều trên dưới mấy chục vạn, tin nhắn để lại sớm đã 9999+ tin, căn bản không biết có bao nhiêu người để lại tin nhắn cho nàng.
Tùy tiện đăng một trạng thái, đều là mấy chục vạn like.
Bởi vì cái gọi là "Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không sợ ít chỉ sợ không yên", mọi người là bạn học cùng lớp, ngươi lại một mình bay lên, nhất định sẽ bị người ta đố ky.
Bởi vậy, ngay cả bản thân Văn Linh, cũng coi nàng thành người của lớp Liễu Y Y.
Bất kể nam sinh hay là nữ sinh quan hệ đều rất tốt.
Lần này để Văn Linh tham gia họp lớp, cũng là ý của Liễu Y Y và Vương Hạo.
Văn Linh đã cách biệt với thế giới 6 năm, cái xã hội phát triển nhanh chóng này sẽ đào thải nàng.
Nếu như không có một đám bằng hữu làm bạn với nàng, giúp đỡ nàng, nàng rất khó thích ứng với xã hội hoàn toàn mới này.
Cho nên.
Lần này buổi họp lớp 5 năm sau tốt nghiệp của lớp Lâm Huyền, Vương Hạo đã chủ động mời Văn Linh.
"Nhanh lên đi Văn Linh, sảnh Tứ Hải lầu hai, bên trong đều là người của lớp chúng ta."
Văn Linh trong lòng liền nóng lên. Giống như một dòng nước ấm chảy qua. Lớp chúng ta...
Vương Hạo từ trong thâm tâm đã không coi mình là người ngoài. . “Cám ơn ngươi Vương Hạo, cám ơn ngươi và Y Y đã mời ta tới."
"Hừ! Đều là người một nhà, khách khí cái gì chứ! Tất cả mọi người đều hoan nghênh ngươi đến! Lý Tĩnh còn nhiều lần hỏi ngươi có tới không, nếu ngươi không tới nàng cũng không tới ha haiI"
Sau khi Văn Linh đi lên không lâu. Lâm Huyền và Liễu Y Y cũng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận