Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 322: Lâm Huyền tê cả da đầu

Chương 322: Lâm Huyền tê cả da đầuChương 322: Lâm Huyền tê cả da đầu
Chương 322: Lâm Huyền tê cả da đầu
BA- Ba. BA-.
BA-.
Lâm Huyền vỗ tay cười cười.
Không có cái gì khiến cho hắn phấn khích hơn so với việc Lưu Lộ hiểu được.
"Lưu Lộ, ta hỏi ngươi. Không cần giảng thuật kỹ càng lý luận cùng mạch suy nghĩ cho ta nghe, chỉ cần nói cho ta biết đáp án là được rồi."
"Ta muốn hỏi ngươi, từ bây giờ trở đi, nếu tập hợp sức mạnh của quốc gia đi làm [ phản ứng hợp hạch], trước ngày 30 tháng 7, có thể làm ra được một mô hình thí nghiệm thô ráp được không?"
Lưu Lộ suy tư trong chốc lát.
Lại thảo luận cùng mấy vị chuyên gia vật lý hạch như Đinh Nghi, Uông Miểu, Diệp Văn Kiệt một lát.
Sau đó ánh mắt kiên định gật đầu: "Nếu như là loại mô hình thí nghiệm ổn định không để ý đến mỹ quan, không cân nhắc tính thực dụng, không cân nhắc đến tiểu hình hóa... có thể làm ra được trong một tuần."
"Nhưng mà Lâm Huyền, ta phải nhắc nhở ngươi, tính ổn định của thí nghiệm có thể sẽ kém một chút... Không biết ngươi định làm với mục đích gì. Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, bởi vì những lý luận này rất thành thục, cho dù theo hồ lô vẽ hồ lô, ổn định nửa giờ là tuyệt đối không thành vấn đề!"
Ừ... Lâm Huyền suy nghĩ một lát. Ổn định nửa giờ.
"Biểu diễn ma thuật đã đủ rồi."
"Được rồi, vấn đề tiếp theo."
Lâm Huyền ngồi bắt chéo chân, giống như bên A thi công, bắt đầu vấn đề: "Nếu như dùng [ phản ứng hợp hạch] phát điện, hiệu suất sẽ như thế nào?"
Uông miểu giáo sư cướp lời đáp:
"Hiệu suất đều cao hơn rất nhiều so với nhiệt điện, thuỷ điện truyền thống!! Nhiệt độ cao siêu cấp do phản ứng hợp hạch sinh ra, sẽ khiến cho tất cả vật thể biến thành trạng thái lượng tử, còn kỹ thuật lượng tử phát điện, Trung Khoa Viện chúng ta đã nắm vững rồi."
"Như vậy... năng lượng phát điện có thể đạt gấp bao nhiêu lần so với trạm phát điện Tam Hạp?"
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Huyền.
Uông Miểu giáo sư ý vị thâm trường cười cười nói: "Hơn bao nhiêu không dám đảm bảo, hơn trăm lần nhất định là không thành vấn đề. Uông Miểu giáo sư cũng không giải thích quá nhiều với Lâm Huyền."
Không trong nghề không biết tình hình nghề đó.
Thứ quá chỉ tiết, Lâm Huyền nghe cũng không hiểu.
Cho nên Uông Miểu đã dùng phương thức mà người bình thường nghe có thể hiểu được giảng giải cho Lâm Huyền. Tuy nhiên dưới loại phương thức giảng thuật này, lý luận miêu tả tất nhiên chuẩn xác.
Nhưng kết luận đều là giống nhau.
Cuối cùng.
Dưới sự sự giải thích theo kiểu dạy học của mười mấy vị viện sĩ nhiệt tình, Lâm Huyền đã triệt để hiểu rõ.
Nói cách khác từ hôm nay trở đi, tăng ca làm thêm giờ.
Tụ tập toàn bộ dụng cụ, tài nguyên, thiết bị tiền tiến mà Trung Quốc có thể điều động. Có thể đuổi kịp trước ngày 30 tháng 7, chế tạo ra một máy phát điện [ phản ứng hợp hạch] thô ráp(máy thí nghiệm)
Sở dĩ là máy thí nghiệm.
Là bởi vì thời gian quá gấp, rất nhiều thứ đều không kịp hoàn thiện.
Ví dụ như tính ổn định, tiểu hình hóa, vv...
Nhưng những thứ này Lâm Huyền đều không để ý.
Giống như những gì đã nói lúc trước, chỉ cần máy thí nghiệm này có thể ổn định đủ nửa giờ, để cho Lâm Huyền biểu diễn hết một trận ma thuật 'thắp sáng toàn bộ Trung Quốc' là được rồi.
Lúc này.
Đã là 2 giờ sáng.
Mặc dù người trong phòng, ngoại trừ Lâm Huyền ra, vẫn còn chưa ăn cơm tối. Nhưng tâm trạng của mọi người đều vô cùng kích động.
Hoàn toàn không cảm thấy đói!
Lâm Huyền giơ tay, ý bảo các vị yên lặng.
"Được rồi... Cảm ơn mọi người đã phổ cập khoa học cho ta... Ta đại khái đã hiểu rồi."
Toàn bộ phòng họp ngay lập tức yên tĩnh lại.
Lưu Lộ cũng đặt bảng đen trong tay xuống... Uông Miểu và Diệp Văn Kiệt giáo sư cũng đi rót nước uống.
Để giảng giải nguyên lý phức tạp cho Lâm Huyền hiểu, bọn hắn thật sự là đã phí không ít miệng lưỡi.
Nhưng mà. Tất cả những cái này đều là đáng giái
Bởi vì trong lòng của bọn họ đều mang cùng một mục đích.
Hy vọng Lâm Huyền có thể đồng ý, mang theo thiết bị [ phản ứng hợp hạch] đi đến nước Mỹ, tham gia Í cuộc thi đỉnh phong khoa học kỹ thuật của nhân loại] !
Làm vẻ vang cho nước nhà! Dương uy cho nước ta! Trong mắt của Đinh Nghỉ giáo sư có ánh sáng.
Không có ai tin tưởng vào thắng lợi lần này như ông tal
Ông ta là người chân chính bước ra từ thời đại Trung Quốc chịu khi dễ, ủy khuất, kỳ thị kia.
Hắn đi qua, nắm chặt lấy tay Lâm Huyền: "Lâm tiên sinh... Xin hỏi thái độ của ngài..."
Lâm Huyền cười nhạt một tiếng, gật gật đầu.
"Đinh Nghi giáo sư, ta giống như ngài, đều là không nhìn nổi người Trung Quốc thua."
"Cho nên... trận đấu lần này, ta tham gia!"
OanhI !I!!!11
Trong toàn bộ phòng họp, bạo phát ra một trận tiếng võ tay và tiếng hoan hồ!
"Tốt quá rồi! Lâm Huyền tiên sinh cuối cùng đã đồng ý dự thi!"
"Đã có [ phản ứng hợp hạch] , [pin lượng tử] xách giày cũng không xứng!"
"Đã có [ phản ứng hợp hạch] áp trục, lần này Trung Quốc có thể nói là tất thăng! Hai trận trước có thế nào cũng phải thắng một trận?"
"Cuộc thi lần này tổng cộng so ba trận, ít nhất chúng ta đã giành trước một trận rồi!"
Đợi mọi người hoan hô xong.
Lâm Huyền duõi ba ngón tay ra: "Nhưng mà... Đồng thời, ta cũng có ba thỉnh cầu nhỏ, hy vọng các vị có thể cân nhắc một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận