Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 476: Chuyện xưa của Einstein

Chương 476: Chuyện xưa của EinsteinChương 476: Chuyện xưa của Einstein
Chương 476: Chuyện xưa của Einstein
"Cái này... Đây là sự thật sao?"
Einstein trừng to mắt!
Không lẽ tất cả lo lắng của ông ta đều là dư thừa sao?
Ban đầu ông ta nghĩ bản thân đã mở ra một chiếc hộp Pandora... Không ngờ... Vì lực phá hoại quá lớn nên bom hạt nhân đã trở thành một thanh kiếm Damocles giúp kỉiềm chế hòa bình!
"Ha ha... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha! Einstein cười to không ngừng!"
Nhìn ông ta như trẻ lại thêm mấy tuổi! Ông ta không hề hoài nghi nội dung của lá thư này!
Nếu như phong thư này được gửi từ năm 2021 tới thì chắc chắn từ năm 1949 tới 2021 không hề có một cuộc chiến hạt nhân hay gì xảy ra cả!
Nếu như chiến tranh hạt nhân diễn ra thì người còn sống cũng là một vấn đề chứ đừng nói là viết thư.
Chiến tranh không xảy ra, và đó chính là công lao của hắn!
"Quả nhiên công thức của ta không sai! Ha ha ha hai"
Sau khi cảm nhận hài lòng cực độ thì Einstein bắt đầu vui tới phát khóc.
Trước tới nay ông ta đã phải chịu áp lực quá to lớn rồi, sau khi được phóng thích ra ngoài thì Einstein cảm nhận bản thân như đón nhận một cuộc sống mới!
"Ta không phải là tội nhân!" "Lo lắng của ta là dư thừa!"
"Người này không chỉ đến từ tương lai, mà hắn còn đến từ một tương lai cực kỳ tươi sáng!"
"Nếu như thế... Thì ta hẳn là phải tiếp tục nghiên cứu, không được trì trệ thêm được nữa, ta muốn cống hiến tiếp cho thế giới này! Dựa theo lời nói trong thư thì nhân loại hiện tại vẫn chưa thể nắm giữ lực lượng của phản ứng tổng hợp hạt nhân..."
"Vậy... Ta sẽ tiếp tục lý luận nghiên cứu của ta, ta sẽ cố gắng khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân rồi lấy nó làm lễ vật hồi báo cho vị ân nhân Trung Quốc đã cứu vớt ta này!"
Einstein tràn đầy hy vọng sống sót.
Đây quả thật là một kỳ tích của y học!
Bệnh trầm cảm nghiêm trọng như thế mà lại được trị hết ngay lập tức!
"Trước khi bắt tay vào nghiên cứu thì ta nghĩ ta nên buông lỏng một xíu. . À không, nên phóng túng một chút!"
Sau khi nói xong thì Einstein cầm điện thoại trên bàn lên rồi gọi tới trợ thủ. "Ta có thể giúp gì cho ngài, Einstein các hạ?”
Einstein cười nhạt rồi lên tiếng: "Trước đó ngươi không phải nói cho ta biết đêm nay có một bữa tiệc khoa học sao?"
"Đúng thế, chủ sự đã mời ngài nhưng ta nhớ ngài đã nhờ ta cự tuyệt giúp ngài rồi mài!"
"Phải không? À hình như là ta có nói như vậy, nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý có được không? Có kịp không?”
Trợ thủ bên kia trầm mặc, không phải là do hắn khó xử mà là do hắn cảm thấy chấn kinh!
Không thể tượng tưởng được! Einstein, người trầm cảm một thời gian không ngắn, đã mấy năm rồi ông ta chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng nay lại nguyện ý ra khỏi nhà, thậm chí còn tham gia một bữa tiệc khoa học nữa.
"Đương... Đương nhiên là kịp! Trời ạ, ta phải đem tin tức này chuyển cho chủ sự mới được!"
"Các hạ, ngài biết mặc dù nước Mỹ xa lánh ngài nhưng toàn thế giới đều biết rằng ngài chính là anh hùng kết thúc chiến tranh!"
"Nếu như ngài nguyện ý có mặt thì nhất định sẽ có nhiều người mộ danh ngài để đến!"
Einstein gật đầu một cách vui sướng: "Được rồi, vậy thì ngươi đi an bài nhanh đi! À đúng rồi, đưa âu phục ta tới tiệm giặt... Thôi được rồi, mua cho ta một bộ mới luôn đi!"
"Ta muốn giao phó cho thế giới này một hy vọng mới!"
Đêm đó đúng ra chỉ là một bữa tiệc tối khoa học tiểu chúng, nhưng do Einstein nên mọi người kéo tới chật như nêm cối!
Vô số người ngưỡng mộ vị nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới này, ngưỡng mộ vị anh hùng kết thúc chiến tranh chân chính.
Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài Einstein cảm nhận được vui sướng.
Ông ta muốn tiếp tục cống hiến cho thế giới này, khiến cho thế giới này càng thái bình hơn nữa!
Ở một góc độ khác, có một đôi nam nữ đáng ra cả đời này sẽ không gặp nhau nhưng do cả hai đều ngưỡng mộ Einstein nên đã gặp mặt trong bữa tiệc tối này!
Cả hai tình đầu ý hợp, gặp nhau hận muộn.
Thế là một sinh mệnh đáng ra không tồn tại ở thế giới này có khả năng được sinh ra.
Từ đó về sau Einstein phát hiện ra trong cuộc sống có rất nhiều niềm vui.
Nói chính xác hơn là những buổi tiệc tối, những buổi party, những tiếng vỗ tay mang lại rất nhiều niềm vui cho hắn, không ai trên đời này là không thích việc có người khen bản thân cả.
Không có ai ghét một người hâm mộ bản thân và luôn luôn khen bản thân không dứt miệng cả. Hư danh thật sự khiến cho người khác say mê.
Trước đó Einstein không chấp nhận những thứ này.
Bởi vì ông ta tự nhận bản thân là tội nhân hủy diệt thế giới, là một tội nhân thì sao xứng đáng tiếp nhận những lời khen hoa mỹ, sự hâm mộ của người khác được chứ?
Nếu như bản thân dám hưởng thụ những lời khen đó thì thật sự là quá vô sỉ!
Nhưng xưa đâu phải nay, ông ta đã biết bản thân không chỉ không phải là một tội nhân mà còn là một anh hùng!
Thế nên ông ta có thể nhận hết tất cả thành tựu cùng hư danh mà bản thân đáng được nhận!
"Đúng thế! Đúng vậy, bản thân ta là người kết thúc chiến tranh! Ta không chỉ kết thúc chiến tranh thế giới mà ta thậm chí còn giúp thế giới không còn gặp phải những cuộc chiến quy mô lớn nữa."
"Cái gì? Ngươi hỏi ta rằng chiến tranh thế giới lần thứ ba khi nào bắt đầu à? Ngươi thật là xấu, chắc chắn ngươi không nghiêm túc nghe những lời mà ta nói rồi."
"Nhớ kỹ đây! Trong thế giới tương lai thì bom hạt nhân - thứ vũ khí hoàn toàn không có cách nào phòng thủ sẽ trở thành một vũ khí chiến lược, một thứ khiến cho tất cả mọi người đều e dè và không dám phát động chiến tranh!"
"Người đâu, đến đây nâng chén với anh hùng, người mang lại hòa bình lâu dài nhất cho nhân loại!"
Lời của Einstein khiến cho tất cả mọi người đều hưởng ứng một cách cực kỳ nhiệt liệt.
"Kính hòa bình!"
Sau một tháng phóng túng thì Einstein cảm giác thân thể của mình bắt đầu chịu không nổi nữa.
"Lưng ta bắt đầu cảm thấy đau buốt rồi... Thật sự là KlqfCLzỈ wfbfpỘ lớn tuổi, không thể tiếp tục như thế này được, nghe nói Trung Quốc có môn dưỡng sinh khá hay, hôm nay học mới được."
Nghĩ đến Trung Quốc thì Einstein bắt đầu nghĩ tới lá thư đến từ tương lai kia, còn vị người Trung Quốc tên Lâm Huyền kia nữa.
"Có lễ ta phải học tiếng Trung cho thật tốt, dù sao ta còn muốn hồi âm cho người thần bí kia nữa, viết tiếng Trung thì chắc chắn hắn sẽ dễ hiểu hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận