Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 255: Ám quẻ

Chương 255: Ám quẻChương 255: Ám quẻ
Chương 255: Ám quẻ
"Cúp điện ư?"
Lâm Huyền hơi ngạc nhiên, khu dân cư xa hoa thế mà cũng có lúc bị cúp điện à. Hắn cúi đầu nhìn về phía tiến độ download.
"Đang tải về... 42%..."
"Đang tải về... 42%..."
"Đang tải về... 42%..."
Theo ánh sáng màn hình nhấp nháy, tiến độ download vẫn luôn trì trệ không tiến. Ừng ực.
Lâm Huyền nuốt nước bọt.
Nếu cúp điện, vậy thì bộ định tuyến ở bên ngoài chắc chắn cũng bị mất điện, tất nhiên tiến trình tải về cũng sẽ bị dừng lại.
Lúc này hắn mới tỉnh ngộ.
Có lẽ...
Gần đây hiện tượng 42 liên tục xuất hiện, gần như bao vây hắn, cũng không phải muốn nói cho hắn đúng hay sai...
Mà là muốn cảnh báo hắn...
Nguy hiểm!! Nguy hiểmlI
Nguy hiểm!
CạchI!
Lâm Huyền vội vàng từ trên bồn cầu đứng dậy, mở đèn flash của điện thoại, đẩy ra cửa phòng vệ sinh, hấp tấp đi ra ngoài!
"YYU
Hắn một bên gọi tên Liễu Y Y, một bên lần mò đi trong hành lang lòng vòng như mê cung.
Căn hộ này quá lớn, lúc vừa nãy đi tìm nhà vệ sinh, suýt nữa thì đi lạc.
Kẽo kẹt...
Trong lúc vô tình, hắn đẩy ra một cánh cửa đang khép hờ... Lâm Huyền dùng đèn flash của di động chiếu vào trong phòng.
Đập vào mắt là một bức di ảnh trên bàn thời Trên di ảnh...
Là Lôi Hạo Long... Nở nụ cười dữ tợn!
Thật là ám quẻ mà! Lâm Huyền cũng cạn lời rồi.
Có phải Lâm Tĩnh này đầu óc ngớ ngẩn rồi hay không?
Đặt trong nhà một bức di ảnh đáng sợ như thế làm gì?
May mà đèn flash điện thoại đủ sáng, hắn nhận ra đó là một bức di ảnh.
Nếu dùng màn hình điện thoại để chiếu sáng thì...
Sẽ tưởng rằng Lôi Hạo Long sống lại mất!
Tanh táchl
Là tiếng của thiết bị ổn áp bóng đèn.
Khu dân cư cao cấp không hổ là cao cấp, có những mấy đường dây cấp điện.
Sau khi gạt cầu dao, toàn bộ căn hộ to như mê cung lại lân nữa đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Huyền buông điện thoại xuống...
Lại nhìn lên di ảnh của Lôi Hạo Long trên bàn thờ.
"Nhìn lại lần nữa... Thực ra cũng bình thường thôi..."
Bỏ qua thành kiến, kỳ thật nụ cười của Lôi Hạo Long trong di ảnh cũng không khác gì người bình thường.
Chỉ là vừa rồi bị đèn flash điện thoại chiếu sáng, bức tranh mới trở nên có vẻ đáng sợ.
Trên bàn thờ còn được đặt một ít hoa quả, lư hương, vv... Phỏng chừng là tập tục của địa phương nào đó, phải ở nhà bày bàn thờ cúng người chết...
"Lâm Huyền? Ngươi không sao chứ?"
Liễu Y Y nghe thấy Lâm Huyền gọi mình, hoảng hốt chạy tới.
Hai người vòng vèo mấy vòng, cuối cùng cũng gặp được.
Lâm Huyền lắc đầu: "Không sao, vừa nãy bị cúp điện, ta sợ các ngươi bị làm sao." Liêu Y Y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó thở dài nói: "Haiz... Lý Tĩnh cứ liên tục khóc mãi, nói cái gì đứa trẻ mới sinh ra đã mất cha, cũng thật là đáng thương."
Lâm Huyền dịu dàng vuốt tóc nàng, khuyên nàng không cần nghĩ nhiều: "Tai nạn xe cộ là chuyện ngoài ý muốn không ai biết trước được, ai cũng không có cách nào. Ngươi vẫn nên khuyên nhủ nàng nhiều hơn, dù sao trong bụng vẫn còn đứa nhỏ, chớ để ảnh hưởng tới đứa trẻ."
"Vậy còn ngươi?" "Ta... Ta vừa bị đi ngoài, còn chưa đi vệ sinh xong..."
Liễu Y Y liếc xéo Lâm Huyền một cái, lại chạy vê phòng khách, an ủi Lý Tĩnh. Mà Lâm Huyền lại lần nữa quay trở về nhà vệ sinh.
Tiếp tục tải xuống nhật ký duyệt web và cache.
Rất mau, quá trình tải xuống đã hoàn tất.
Lâm Huyền mở ra xem thì thấy...
Từ tháng 4 cho tới tận ngày hôm qua, có đầy đủ nhật ký!
"Thật tốt quát"
Lâm Huyền bắt đầu xem từ tháng 6.
Giống như hắn đã từng phân tích, cái laptop này là máy tính chuyên dùng để làm việc tại nhà của Lôi Hạo Long.
Hoàn toàn không chơi game, xem video, nghe nhạc, xem phim, ... trên cái máy tính này.
Cho nên đa số nhật ký duyệt web đều là các loại địa chỉ email.
Tuy rằng Lâm Huyền rất muốn xem nội dung các bức email, nhưng thật sự không thể làm được điều này.
Nhật ký truy cập trong bộ định tuyến thể hiện trong toàn bộ tháng sáu, cái laptop này tổng cộng được mở 5 lần, có 4 lần là làm việc, mà ngày 12 tháng 6 lại truy cập vào một địa chỉ trang web kỳ quái.
Đây không phải là một địa chỉ trang web thường thấy theo truyền thống.
Mà là một chuỗi con số IP.
"Chính là cái địa chỉ web này... Chắc chắn có vấn đề!"
Rốt cuộc tới thời khắc bật mí
Lâm Huyền tim đập gia tốc, trực tiếp click mở địa chỉ web này!
Di động phát ra âm thanh mở ra trang web mới.
Trình duyệt web trên di động tự động khởi động, bắt đầu tải trang web mới...
Đây hẳn là một trang web nước ngoài...
Tốc độ rất chậm.
Hiển thị đầu tiên là ảnh nền của trang web... Toàn bộ đều là tông màu đen trắng... Tốc độ mạng vô cùng chậm, hình ảnh giật giật đơ đơ.
Dần dần, một nửa phần trên của nền web hiện ra, là đỉnh đầu của một ông già, mái tóc trắng xóa có vài sợi cỏ khô. Sau đó, trung gian nền web cũng hiển thị, là cái trán rộng của ông già cùng với một đôi mắt vô thần.
Cuối cùng, nửa dưới nền web cũng được tải xong, là một khuôn miệng có khóe miệng rủ xuống ủ rũ...
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Lâm Huyền hít hà một hơi!"Không thể nào..."
Hắn biết người này! Hắn cũng từng nhìn thấy bức tranh này!"
Người này, hắn nhận thức! Này bức tranh, hắn cũng gặp qual"Einstein buồn bã”! Nhưng trong thời gian ngắn Lâm Huyền không kịp phản ứng.
"Không thể nào... Bức tranh này không nên xuất hiện ở thời không này."
Lâm Huyền nhớ rất rõ ràng.
Trước khi lịch sử bị thay đổi, Einstein mắc bệnh trầm cảm nặng, cho nên khi một vị họa sĩ tới thăm hắn, đã vẽ bức tranh này. 6
Nhưng sau này Lâm Huyền viết thư an ủi Einstein đã cứu trị bệnh trầm cảm của Einstein.
Từ đó về sau, Einstein vô cùng vui vẻ, thoải mái tự do!
Bởi vậy, khi vị họa sĩ kia lần nữa tới thăm Einstein để vẽ tranh, en nghịch ngợm thè lưỡi.
Bức tranh đó đã biến thành "Einstein thè lưỡi".
Hiện giờ bức tranh "Einstein thè lưỡi" kia còn được mang đi triển lãm khắp thế giới, rất nhiều người đều từng nhìn thấy.
Đây là sự thật tồn tại!
Lưu Lộ cũng là thông qua một nửa công thức lộ ra trong ảnh mới suy luận ra hằng số vũ trụ tương đương 42.
"Cho nền..."
Lâm Huyền thấy lạnh cả sống lưng.
"Rốt cuộc bức tranh "Einstein buồn bã” không nên xuất hiện này từ đâu ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận