Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 450: Einstein biến thành em bé!

Chương 450: Einstein biến thành em bé!Chương 450: Einstein biến thành em bé!
Chương 450: Einstein biến thành em bé!
Lâm Huyền thở dài.
Nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười trước tính cách vô tư của Vương Hạo. Ban đầu còn muốn giáo huấn Vương Hạo một vài câu.
Bây giờ nghĩ lại...
Bỏ đi.
Từ nay về sau, đã có người quản Vương Hạo rồi, mình không cần phải lo lắng nữa.
Văn Linh cũng là người thông minh.
Có nàng ở đây, Vương Hạo sẽ không còn ngốc nghếch đi lạc lối nữa.
"Bỏ đi... Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa. Vương Hạo, ta còn có việc phải làm, lần này không ăn cơm cùng ngươi được."
"Văn Linh rất lo lắng cho ngươi, mấy ngày nay đã khóc rất nhiều, ngươi hãy đi an ủi nàng đi, nàng đã rất sợ đó."
Lâm Huyền dừng lại chút.
Chậm rãi nói: "Vương Hạo, không phải ai cũng có cơ hội bù đắp điều tiếc nuối, ngươi nhất định phải quý trọng điều đó. Sau này đừng có lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Bên kia, Vương Hạo cười nói: "Yên tâm đi huynh đệ, có thể được gặp lại Văn Linh một lần nữa, cuộc đời của ta như vậy là đủ rồi."
"Lần này. .. Ta sẽ không tự ti và rối bời như khi còn trẻ đâu!"
Sau khi cả hai trò chuyện một lúc.
Lâm Huyền giục Vương Hạo cúp điện thoại, nhanh chóng liên lạc với Văn Linh. Thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lâm Huyền gọi đồ ăn bên ngoài, sau khi ăn uống tắm rửa, liền vào phòng ngủ. Kể từ khi bước vào tháng 8.
Tuy thời gian mới qua được 4 ngày.
Nhưng sự mệt mỏi của Lâm Huyền, cảm giác giống như đã chiến đấu trong 4 năm."Hôm nay ngủ sớm chút, nghỉ ngơi thật tốt..."
Đồng thời vào lúc đó.
Tại Princeton, nước Mỹ. Trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất...
"Wa wa wa WwUu wu Wu wu wa—”
Đồ dùng ở đây lộn xộn, phức tạp, chai lọ, lon và những thứ linh tỉnh ở khắp nơi, trên bàn để đầy những tờ giấy tính toán.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi nơi đây như ban ngày." Wa wa wa wa "
Tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ nhỏ, là âm thanh duy nhất trong phòng thí nghiệm kín này.
Một ông già gây gò, tóc bạc trắng ngồi trên ghế trước máy tính. Không nói gì.
Ông ta cau mày.
Gương mặt buồn phiền.
Nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, không ngừng đếm ngược. Đó là một dãy số đếm ngược.
Mỗi giây trôi qua, đồng hồ đếm ngược sẽ giảm đi một giây... trên trán ông già bắt đầu đổ mồ hồi.
Ông đưa tay phải ra, lau mồ hôi trên đó.
Ngón trỏ tay phải của ông ta không giống với những người khác, đốt thứ nhất bị "biến dạng", không thể duỗi thẳng được.
Cho nên trong lúc ông ta lau mồ hôi, đầu ngón tay nhỏ duỗi ra này, cũng kéo lấy mớ tóc rối bù của ông.
"Wa wa wa wu Wwu wulll Wa wulIIIII"
Ở phía bên kia của phòng thí nghiệm.
Tiếng khóc của em bé càng ngày càng to hơn!
Không biết là đang đói? Hay là đã ị...
Nhưng "Phần Nộ'" vẫn làm ngơ trước tiếng khóc của đứa trẻ, như thể không hề nghe thấy chúng!
Theo sự trôi qua của thời gian.
Hiển thị đếm ngược trên màn hình đã ít hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...
Tiếng khóc của đứa bé lại ngày càng to! Khóc càng ngày càng xé lòng!
“WalI!!I! Wu walIIIII"
Nội tâm vốn đã bồn chồn của ông già tóc bạc trắng, bây giờ lại càng thêm cáu kỉnh!
Bụp!
Hai tay ông ta đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên: "Đừng khóc nữa!!! FUxKI! Im ngay cho tal!" Sau đó vung hai tay!
Ào ào
Bi li ba la bâng! !
Chai lọ trên bàn bị ông ta ném xuống đất! Vỡ thành từng mảnh!
Các loại chất lỏng nhiều màu sắc trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi kinh tởm, biến thành màu sắc ghê người...
"WallIIll Wu walIIII"
Tiếng khóc của đứa bé càng thêm thót tim, như sắp vỡ tung cổ họng!
"Phù”
Bình tính, bình tĩnh...
"Phân Nộ" nhắm mắt lại, xoa bóp thái dương hít thở... Bình tĩnh... Bình tĩnh...
Ông ta cố trấn tĩnh bản thân lại.
Dần dân...
Nhịp tim giảm... cảm xúc bình tĩnh...
Đối diện với tiếng khóc của đứa bé, ông ta lại thở dài.
Trong lòng ông ta biết rõ.
Con người ở trạng thái sơ sinh, là không biết phải trái nhất.
Thân thể nhỏ bé, không biết nói, không hiểu quy tắc, không nghe lời khuyên, không bị đe dọa này...
Nói chung.
Chính là không thể đánh bại.
"Phần Nộ' nhận thức được, tức giận cũng vô ích. Chỉ có thể thuận theo.
Vì vậy, ông ta thành thục đi đến bên tủ, lấy ra một hộp sữa bột, đổ nước nóng vào bình sữa.
Thử nhiệt độ. Lắc lắc.
Đi đến phía chiếc nôi ở bên kia của phòng thí nghiệm, đặt bình sữa đến bên miệng đứa trẻ.
"Đừng khóc nữa, bú sữa đi. Đã mấy chục năm rồi vẫn không chịu mở miệng... Ngươi thật là biết hành hạ người khác."
"Albert Einstein.". /.
"WalllIlI Wa..."
Đứa bé trong nôi khi nhìn thấy cái bình sữa, lập tức ngừng khóc. Giống như là bản năng vậy.
Đứa bé đưa hai cánh tay ngắn ngắn mềm mềm lên, cố gắng ngẩng cao đầu, cắn đầu nhựa của bình sữa.
Hạnh phúc bú thật mạnh. ...
Ừng ực.
Ừng ực.
Cùng với động tác nuốt sữa của đứa bé.
Sữa ấm trong bình, từng chút từng chút giảm dần, đi vào dạ dày của đứa bé.
Ừng ực.
Ừng ực....
Đứa bé bú không ngừng nghỉ, không hề có ý định rời khỏi bình sữa.
"Phân Nộ' bất lực.
Xem ra quá trình này sẽ không kết thúc ngay được.
Ông ta chỉ có thể di chuyển vị trí, đổi tay cầm bình sữa, cho bé bú sữa với tư thế thoải mái, tiết kiệm sức lực.
"Einstein... ngươi uống nhiều thật đấy!" Trong lòng "Phân Nộ'" cực kỳ buồn chán."
Nhưng dù sao đó cũng là một đứa bé, ông ta không có biện pháp nào khác, chảng lẽ lại lôi nó ra đánh một trận?
Trước đây, khi Einstein còn là một người trung niên, một thiếu niên, thậm chí là một đứa trẻ.
Bởi vì 'Phẫn Nộ' thiếu kiên nhẫn.
Nên những khi Einstein không hợp tác, đều đánh ông ấy một trận!
"Dù sao cũng không thể để ông ta chết được?"
Mỗi lần "Ngạo Mạn" ngăn cản "Phãn Nộ"”, ông ta đều nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận