Pháp Sư Chi Thượng

Chương 59: Ác ý thu mua

"Tốt, chờ pháp sư Seda trở về, ta sẽ chuyển lời của ngài đến hắn." Cao Đức đương nhiên không muốn bán dược viên, huống chi pháp sư Seda sớm đã không còn ở đây. Nhưng tình hình hiện tại, hắn nhất thời không nghĩ ra cách đối phó, chỉ có thể dùng kế "kéo dài" thời gian. "Chính là hắn có giao phó lại, lần này ra ngoài là vì nghiên cứu phối phương ma dược chậm trễ không có kết quả, nên quyết định tạm nghỉ một trận, về quê thăm người thân, không biết đến khi nào mới có thể trở lại." Nghe Cao Đức nói vậy, Oliver lộ vẻ khác thường. Cao Đức chú ý thấy vẻ mặt đối phương biến đổi tinh vi, trong lòng khẩn trương đồng thời, vẫn cứ điềm nhiên như không có việc gì nói, "ta đã nắm giữ toàn bộ tri thức về ma dược học của pháp sư Seda, cho nên hắn mới giao dược viên lại cho ta tạm thời quản lý, đợi đến khi hắn trở về mà thôi." Oliver nghe Cao Đức nói vậy, mắt bỗng sáng lên, nhưng lại mang theo chút hoài nghi: "Ngươi nói, ngươi đã nắm giữ toàn bộ tri thức ma dược học của pháp sư Seda?" Nhìn thấy rõ, hắn có thái độ giữ lại với lời này, nửa tin nửa ngờ. Dù sao Cao Đức nhìn vẫn còn quá trẻ. Cao Đức khẳng định gật đầu, "pháp sư Seda đã truyền thụ cho ta dược tề nọc độc nhện sơ cấp và dược tề sức chịu đựng sơ cấp, ta đều đã nắm giữ." "Nếu thực sự là vậy, chúng ta cũng bằng lòng thuê ngươi làm ma dược sư của tiệm thuốc." Oliver cười ha hả nói. "Còn nữa, nếu pháp sư Seda chậm chạp chưa về, một số việc do ngươi quyết định cũng không phải không được." Oliver làm bộ đánh giá dược viên một chút, giơ tay phải ra hai ngón tay, ra hiệu nói: "200 kim tệ, ta nguyện trả 200 kim tệ mua vườn thuốc của các ngươi." Nghe được cái giá này, Cao Đức không khỏi nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Khỏi phải nói, dược viên này lúc đầu pháp sư Seda mua cũng đã tốn không dưới 200 kim tệ, huống chi về sau còn sửa sang kiến thiết đủ thứ. Lại thêm công chăm bón tỉ mỉ có được bốn mảnh dược điền sản xuất ổn định, 200 kim tệ gấp mấy lần còn không đủ. "Pháp sư đại nhân chỉ là để cho ta tạm quản dược viên, ta sao dám tự tiện đưa ra quyết định này, việc này vẫn nên chờ pháp sư Seda sau khi trở về thì tốt hơn." Mặc dù trong lòng căm hận vô cùng, Cao Đức vẫn tươi cười nói. "Nói cũng phải," Oliver cũng không để tâm, "chỉ là cơ hội loại vật này có thời hạn, bên ta rất gấp, có thể không cho ngươi quá nhiều thời gian, các hạ hãy suy nghĩ cho kỹ đi." "Ta nghĩ là cho dù đến lúc đó pháp sư Seda trở về, cũng có thể hiểu quyết định của ngươi, dù sao có thể gia nhập tiệm thuốc Philemon chúng ta, đó chính là phúc phận trời ban." Cười ha hả bỏ lại câu này, Oliver vung tay lên, leo lên cỗ xe ngựa đỗ bên dưới cây, thản nhiên rời đi. "Tiếu Diện Hổ!" Đưa tiễn Oliver cùng đoàn người xong, Cao Đức thầm mắng một câu trong lòng. Vừa nãy hắn trong khoảnh khắc đã nhận ra rõ ý đồ xấu Oliver bày ra, lúc này mới chủ động tỏ ra mình đã kế thừa toàn bộ tri thức ma dược học của pháp sư Seda. Vừa là để thể hiện giá trị của bản thân, cũng là để ổn định đối phương. Chỉ khi có giá trị thì đối phương mới suy nghĩ lại mà làm. Nhưng sự suy nghĩ này có thể tiếp tục bao lâu, có tác dụng đến đâu, lại là chuyện khó nói. "Cao Đức, phải làm sao bây giờ?" Ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, Amy lại không thể bình tĩnh như Cao Đức, sớm đã hoảng loạn trong lòng, chỉ là trước mặt người ngoài thì cố gượng mà thôi. Bây giờ Oliver vừa đi, nàng cuối cùng cũng không kiềm được sự hoảng loạn mà nói: "Pháp sư Seda đã..." "Chuyện này trước đừng nói với ai khác, ta nghĩ đã." Cao Đức hiểu ý Amy, chỉ có thể dặn dò như vậy. Tiệm thuốc Philemon, tầng hai. Một chiếc bàn dài gỗ lim ngăn căn phòng thành hai khoảng không gian. Sau bàn dài, là một người đàn ông tràn đầy vẻ uy nghiêm. Hốc mắt sâu, gò mày hơi nhô lên, bộ râu được chăm chút tỉ mỉ. Hắn mặc một bộ trường bào đặt may riêng, dùng loại sợi tổng hợp cao cấp màu tím đậm, trước ngực có thêu một huy chương không rõ ý nghĩa. Rõ ràng, đó là một người có thân phận cực kỳ cao quý. Lúc này chủ tiệm thuốc Oliver đang cung kính đứng trước bàn dài. Không hề có chút nào dáng vẻ đắc ý khi ở dược viên Seda ban ngày. "Nam tước đại nhân, hôm nay ta đi đến dược viên Seda và dược viên Ebland ở ngoại ô, dược viên Ebland đã đồng ý nhượng lại dược viên cho ta, còn dược viên Seda thì tình hình phức tạp hơn." "Nói thế nào?" Người đàn ông được gọi là nam tước hỏi. "Khi ta qua đó, không nhìn thấy người chủ quản là pháp sư Seda, theo như học đồ trong dược viên nói thì pháp sư Seda đã về quê thăm người thân." "Nhưng ta nghi ngờ pháp sư Seda kia thực tế không phải về quê thăm người thân, mà là đã chết già, chỉ là bị đám học đồ trong dược viên kia giấu tin." "Pháp sư Seda kia vốn đã lớn tuổi, lần cuối cùng đến tiệm lấy bột xương thông linh, là ta tiếp đãi." "Lúc đó hắn đã có vẻ mặt suy kiệt đến cực điểm, trông như sắp chết đến nơi." "Mặt khác, pháp sư Seda này mười năm nay đều đang nghiên cứu ma dược cao cấp, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền bạc và tinh lực, đã sớm điên cuồng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua." "Người như vậy, há lại sẽ đột nhiên dừng việc nghiên cứu, lựa chọn cái gì mà về quê thăm người thân chứ?" "Huống chi một lão pháp sư mười năm đều sống ẩn dật, còn có thân nhân hay không cũng còn khó mà nói, nói là về quê thăm người thân, ai mà tin chứ?" "Vả lại nói là thăm người thân, ta cũng đã phái người đi trạm dịch trong thành hỏi qua nhưng không tìm được ghi chép thuê ngựa hoặc xe ngựa của pháp sư Seda tại trạm dịch hay đại lý xe." "Người lão pháp sư kia tuổi đã cao như vậy rồi đi xa nhà sao có thể không thuê ngựa hoặc xe ngựa, lại dựa vào chính mình đi? Hắn còn đi nổi sao?" "Tám chín phần mười chính là như ta đã nói, đã chết già ở trong dược viên, chỉ là đám học đồ kia gan to bằng trời, ảo tưởng hão huyền, muốn tạo dựng ra hình ảnh lão pháp sư kia còn sống, để tiếp tục kinh doanh dược viên của lão." "Không thể không nói, nếu không phải ngài ra hiệu ta bắt đầu chiếm đoạt thu mua dược viên trong thành, ta còn không để ý đến dược viên Seda này, việc này suýt chút nữa thì bị chúng làm cho thành." "Hôm nay ta đến vốn là muốn tìm hiểu tình hình, nếu có thể xác nhận lão pháp sư kia không còn trên đời, dứt khoát liền kiếm cớ gán tội cho đám học đồ kia, tống vào ngục giam giam lỏng một thời gian, trực tiếp chiếm đoạt dược viên vô chủ." "Một đám học đồ xuất thân không hơn ăn mày, chẳng phải tùy ta muốn làm gì thì làm?" "Vậy sao không ra tay?" Người đàn ông uy nghiêm ngồi sau bàn nghe nửa ngày, cuối cùng lên tiếng hỏi. "Có một chút ngoài ý muốn, trong dược viên có một học đồ, tuyên bố bản thân đã thừa hưởng toàn bộ tri thức về ma dược của lão pháp sư kia." "Học đồ kia xem ra còn cực kỳ trẻ tuổi, chắc chỉ tầm mười ba mười bốn, nói về chuyện này nếu là thật, ta thấy rất có tiềm năng bồi dưỡng, nên ta đã tạm bỏ ý định đó, quyết định quan sát thêm." "Người tài giỏi như vậy, nên để hắn gia nhập tiệm thuốc Philemon, để chế tạo dược phẩm cho chúng ta." "Với tuổi tác của hắn cùng với thiên phú trong lĩnh vực ma dược, về sau còn không biết có thể kiếm lời cho chúng ta bao nhiêu tiền." "Vì một chút tiền nhỏ mà đưa hắn vào ngục giam, không tránh khỏi có chút thiển cận, nên ta nghĩ là vẫn nên thu mua vườn thuốc của họ theo một phương thức tương đối ôn hòa." "Nói như vậy..." Người đàn ông uy nghiêm gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, "cũng không sai, cho ta mau chóng làm xong việc, đừng xảy ra sai sót, nếu không..." "Nam tước đại nhân yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm đâu vào đấy." "Không bao lâu nữa, hắn sẽ đồng ý nhượng lại dược viên cho ta, đồng thời trở thành ma dược sư của tiệm chúng ta."(Chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận