Pháp Sư Chi Thượng
Chương 364: Bắt tạp ngư (2)
Chương 364: Bắt đám tép riu (2)
Bởi vì mặt băng không lớn lắm, lại thêm đang là buổi tối, nên chỗ này đã bị che kín.
"Tình hình thế nào?" Hai người thấy vậy đều không hiểu ra sao, vô thức lên tiếng hỏi người đồng bạn đang nằm sấp trên mặt băng.
Phốc phốc!
Một thân ảnh cường tráng lần nữa từ trong nước bay vọt lên.
"Thứ gì?!" Hai người một trước một sau hét lên kinh hãi, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi và kinh ngạc.
Lần này không còn là cắn nữa, Đoàn tử giống như một viên đạn pháo, một phát nổ tung hai lần, trực tiếp húc văng cả hai người xuống nước.
Bịch! Bịch!
Liên tiếp hai tiếng rơi xuống nước rất lớn vang lên, trong nháy mắt thu hút tất cả những người còn lại trong nhà lều ra ngoài.
"Sao thế?!"
"Cứu ta......" Hai người rơi xuống nước phát tín hiệu cầu cứu với đám đồng bạn từ nhà lều ùa ra, nhưng chỉ nói được nửa câu liền im bặt.
Bởi vì hai đạo Triều Tịch Bộ Võng đã trói chặt bọn hắn, tay chân không thể vùng vẫy, thân thể của bọn hắn cũng theo đó chìm xuống.
Mặt nước nhanh chóng nhấn chìm khuôn mặt bọn hắn, nước biển lạnh lẽo hôi thối tràn vào mũi miệng, khiến bọn hắn ho sặc sụa kịch liệt, tự nhiên cũng không cách nào kêu cứu được nữa.
"Cứu người!" Những người khác chưa hiểu rõ tình hình, phản ứng theo bản năng chính là muốn cứu đồng bạn bị rơi xuống nước, bọn hắn vọt tới mép sàn gỗ, còn chưa kịp đưa tay ra thì Đoàn tử đã hành động lần nữa.
Động tác của nó nhanh như chớp, lao vọt lên, nhanh chóng húc văng tất cả những người còn lại xuống nước.
Mà chỉ cần bọn hắn rơi xuống nước, thứ chào đón bọn hắn chính là một đạo Triều Tịch Bộ Võng.
Trên mặt nước nổi lên từng đợt bọt nước, rồi rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Tổng cộng bảy người, đều bị bó tay chịu trói, không một tiếng động.
Thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cũng không biết những người này là pháp sư đẳng cấp nào.
Ánh mắt Cao Đức lướt qua những người này, trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao theo phán đoán của hắn, những kẻ được phái đến đây làm loại chuyện này, khả năng cao cũng chỉ là pháp sư học đồ, tối đa cũng sẽ không vượt quá Nhất Hoàn.
"Đưa lên bờ đi thôi".
Dưới sự ra hiệu của Cao Đức, Đoàn tử vác cả bảy người này lên sàn gỗ của nhà lều.
Sau đó, Cao Đức đi trên băng, cũng leo lên sàn gỗ, rồi kéo bảy người đã bất tỉnh vào trong nhà lều nhỏ hẹp.
Trong phòng, ánh sáng ảm đạm, một chiếc đèn dầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mặc dù chút ánh sáng này đối với Cao Đức, người đã thông qua 【 Tự Thích Ứng 】 tiến hóa ra năng lực nhìn trong bóng tối cực tốt, là đã đủ, nhưng xuất phát từ thói quen lâu ngày, ánh sáng mờ tối này vẫn khiến Cao Đức khẽ nhíu mày.
Hắn nghĩ ngợi, nhẹ nhàng búng tay một cái.
Bốn quả cầu ánh sáng tỏa ra quang mang dịu nhẹ liền từ trong tay hắn bay ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng nhà lều không lớn.
【 Vũ Quang thuật 】.
Sau đó, ánh mắt của hắn lướt qua trong phòng.
Thùng nước lớn từng khiến Cao Đức chú ý vẫn còn đó.
Chỉ là so với lần trước, lúc này trong thùng nước đã chứa đầy nước đục ngầu.
Thứ nước đó có màu xanh sẫm khiến người ta buồn nôn, trên mặt còn nổi lềnh bềnh một ít tạp vật không rõ tên.
Từng đàn ấu trùng hình thù kỳ quái, thân hình dài nhỏ, toàn thân màu xanh thẫm đang tùy ý bơi lội bên trong, tỏa ra từng đợt mùi hôi thối.
Mùi đó tràn ngập khắp cả gian phòng, khiến người ta ngửi thấy là muốn nôn.
Chính là mùi hôi của nước cá cóc ấu thể.
"Quả nhiên là vậy." Cao Đức lắc đầu, sau đó đá mấy phát vào bảy người đang hôn mê.
Nhưng mấy cú đá xuống, mấy người kia vẫn không một ai tỉnh lại.
Cao Đức hơi suy nghĩ một chút, rồi đạp mạnh xuống ngực một người trong số đó.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, cú đá không hề lưu tình chút nào.
Lực đạo cực lớn, một cước đạp xuống gần như muốn nghe thấy tiếng xương sườn của người này gãy vụn.
Nhưng hiệu quả quả thực rõ rệt.
Người kia lập tức há miệng, phun ra như vòi phun thứ nước bẩn màu xanh lá cây, lẫn lộn tạp vật buồn nôn, không ngừng nôn khan.
Nước bẩn kia bắn tung tóe khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.
Chờ nôn hết nước bẩn ra, hắn cũng dần hồi sức, chậm rãi mở mắt ra, thân ảnh Cao Đức dưới ánh sáng chiếu rọi trông cực kỳ cao lớn, mang đến cho hắn cảm giác áp bức mãnh liệt không cách nào hình dung.
"Ngươi là....Ai?" Người kia không nhịn được hỏi, giọng hắn khẽ run.
Hắn rõ ràng chưa từng thấy gương mặt này của Cao Đức, cho nên hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại nửa đêm tập kích mình.
"Pháp sư thực tập của đội lính gác biển, Cao Đức, phụng mệnh đến đây khu trục thủy thú khu Makoko." Cao Đức hơi híp mắt đánh giá hắn, đồng thời miệng không nhanh không chậm nói.
Nghe thấy lời này của Cao Đức, đồng tử người kia đột nhiên co rụt lại.
Trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sợ hãi.
Hắn cuối cùng cũng biết tại sao nhóm người mình lại bị tập kích.
"Không phải ngươi đã khu trục xong thủy thú...... rồi rời đi sao?" giọng hắn hơi khô khốc, bờ môi khẽ run.
"Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc," Cao Đức hơi híp mắt nói khẽ: "Không bắt giữ những kẻ hắc thủ phía sau màn các ngươi, ta làm sao có thể cứ thế rời đi được?"
"Lời này của ngài là có ý gì......." Trong mắt người này hiện lên vẻ bối rối, nhưng dường như vẫn còn muốn mạnh miệng, cố tỏ ra bình tĩnh mở miệng nói.
"Vật chứng đều bày ra ở đây, là ai bảo các ngươi làm những chuyện này? Ngươi định tự mình thành thật khai báo, hay để ta ép ngươi khai ra?" Cao Đức hất hàm về phía thùng gỗ trong phòng, ra hiệu nói.
Đối phương liếc nhìn thùng nước lớn, sau đó rơi vào trầm mặc.
Cao Đức thấy vậy, tiếc nuối lắc đầu.
Hắn cũng không nói lời khuyên bảo dỗ dành nào nữa, mà là hơi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên.
Một quả cầu nhỏ màu xanh lá xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt tiếp theo, cổ tay Cao Đức rung lên, quả cầu nhỏ kia đã bắn về phía đùi phải của người kia.
【 Toan Dịch Phi Tiên 】!
Quả cầu nhỏ chạm vào đùi phải đối phương, trong nháy mắt nổ tung ra, axit đậm đặc mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, nhanh chóng lan ra.
Xì xì xì!
Ống quần của đối phương trong nháy mắt bị axit thẩm thấu, vải vóc nhanh chóng bị ăn mòn thành từng mảnh vụn cháy đen, bay lả tả rơi xuống.
Ngay sau đó, axit bắt đầu ăn mòn da thịt hắn, da thịt vốn khỏe mạnh dưới tác dụng của axit, lộ ra huyết nhục đỏ tươi bên dưới.
"A ———!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân thể hắn run rẩy dữ dội, hai tay liều mạng muốn túm lấy thứ gì đó để chống đỡ cơ thể đang lảo đảo muốn ngã của mình, nhưng tất cả đều vô ích.
Dưới sự ăn mòn liên tục của axit, cơ bắp đùi phải của hắn dần dần bị hòa tan, lộ ra xương trắng hếu.
Tiếng kêu thảm thiết dần yếu đi, thân thể người này cũng vì đau đớn dữ dội và mất máu mà trở nên vô cùng yếu ớt.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt và mồ hôi quyện vào nhau, không ngừng chảy xuống theo gò má, cơ thể co giật dữ dội.
Giờ phút này, huyết nhục từ đầu gối trở xuống ở đùi phải hắn đều đã biến mất không còn thấy đâu nữa, nếu không có Cao Hoàn pháp sư hoặc vật phẩm siêu phàm cao cấp cứu chữa, đời này của hắn xem như thành người tàn phế.
Cao Đức không nói gì, chỉ yên lặng dẫn động mô hình pháp thuật, lại một quả cầu axit xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
"Đừng, đừng, ta nói, ta nói, ta khai hết!" Người kia nhìn xem quả cầu axit trong tay Cao Đức, toàn thân run rẩy cầu xin tha thứ.
Cao Đức mỉm cười, cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Mặc dù trong tiểu thuyết, phim truyền hình, điện ảnh thường thấy ở kiếp trước, trong tình huống này, những "nhân vật phản diện" này thường sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, thậm chí là chủ động uống thuốc độc tự sát, nhưng cái này ít nhiều có thành phần phóng đại của gia công nghệ thuật.
Thực tế là, loại tử sĩ trung thành như vậy, ít nhất cũng cần nỗ lực hai ba thế hệ, thông qua bồi dưỡng tỉ mỉ và nhồi nhét tư tưởng trung thành, cung cấp đãi ngộ hậu hĩnh và sự bảo hộ mới có thể đào tạo ra được.
Cho nên, chỉ có thuộc hạ của một số ít đại quý tộc mới có người như vậy.
Thép tốt phải dùng trên lưỡi dao.
Thật sự có loại tử sĩ này, há lại phái tới làm những "việc vặt" này?
"Thành thật khai báo đi, lát nữa ta sẽ hỏi lại những đồng bạn khác của ngươi," Cao Đức chỉ vào sáu người khác vẫn còn đang hôn mê, bình tĩnh nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, đến lúc đó nếu khẩu cung không khớp, thứ ngươi mất sẽ không chỉ là cái bắp chân này đâu."
Bởi vì mặt băng không lớn lắm, lại thêm đang là buổi tối, nên chỗ này đã bị che kín.
"Tình hình thế nào?" Hai người thấy vậy đều không hiểu ra sao, vô thức lên tiếng hỏi người đồng bạn đang nằm sấp trên mặt băng.
Phốc phốc!
Một thân ảnh cường tráng lần nữa từ trong nước bay vọt lên.
"Thứ gì?!" Hai người một trước một sau hét lên kinh hãi, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi và kinh ngạc.
Lần này không còn là cắn nữa, Đoàn tử giống như một viên đạn pháo, một phát nổ tung hai lần, trực tiếp húc văng cả hai người xuống nước.
Bịch! Bịch!
Liên tiếp hai tiếng rơi xuống nước rất lớn vang lên, trong nháy mắt thu hút tất cả những người còn lại trong nhà lều ra ngoài.
"Sao thế?!"
"Cứu ta......" Hai người rơi xuống nước phát tín hiệu cầu cứu với đám đồng bạn từ nhà lều ùa ra, nhưng chỉ nói được nửa câu liền im bặt.
Bởi vì hai đạo Triều Tịch Bộ Võng đã trói chặt bọn hắn, tay chân không thể vùng vẫy, thân thể của bọn hắn cũng theo đó chìm xuống.
Mặt nước nhanh chóng nhấn chìm khuôn mặt bọn hắn, nước biển lạnh lẽo hôi thối tràn vào mũi miệng, khiến bọn hắn ho sặc sụa kịch liệt, tự nhiên cũng không cách nào kêu cứu được nữa.
"Cứu người!" Những người khác chưa hiểu rõ tình hình, phản ứng theo bản năng chính là muốn cứu đồng bạn bị rơi xuống nước, bọn hắn vọt tới mép sàn gỗ, còn chưa kịp đưa tay ra thì Đoàn tử đã hành động lần nữa.
Động tác của nó nhanh như chớp, lao vọt lên, nhanh chóng húc văng tất cả những người còn lại xuống nước.
Mà chỉ cần bọn hắn rơi xuống nước, thứ chào đón bọn hắn chính là một đạo Triều Tịch Bộ Võng.
Trên mặt nước nổi lên từng đợt bọt nước, rồi rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Tổng cộng bảy người, đều bị bó tay chịu trói, không một tiếng động.
Thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cũng không biết những người này là pháp sư đẳng cấp nào.
Ánh mắt Cao Đức lướt qua những người này, trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao theo phán đoán của hắn, những kẻ được phái đến đây làm loại chuyện này, khả năng cao cũng chỉ là pháp sư học đồ, tối đa cũng sẽ không vượt quá Nhất Hoàn.
"Đưa lên bờ đi thôi".
Dưới sự ra hiệu của Cao Đức, Đoàn tử vác cả bảy người này lên sàn gỗ của nhà lều.
Sau đó, Cao Đức đi trên băng, cũng leo lên sàn gỗ, rồi kéo bảy người đã bất tỉnh vào trong nhà lều nhỏ hẹp.
Trong phòng, ánh sáng ảm đạm, một chiếc đèn dầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mặc dù chút ánh sáng này đối với Cao Đức, người đã thông qua 【 Tự Thích Ứng 】 tiến hóa ra năng lực nhìn trong bóng tối cực tốt, là đã đủ, nhưng xuất phát từ thói quen lâu ngày, ánh sáng mờ tối này vẫn khiến Cao Đức khẽ nhíu mày.
Hắn nghĩ ngợi, nhẹ nhàng búng tay một cái.
Bốn quả cầu ánh sáng tỏa ra quang mang dịu nhẹ liền từ trong tay hắn bay ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng nhà lều không lớn.
【 Vũ Quang thuật 】.
Sau đó, ánh mắt của hắn lướt qua trong phòng.
Thùng nước lớn từng khiến Cao Đức chú ý vẫn còn đó.
Chỉ là so với lần trước, lúc này trong thùng nước đã chứa đầy nước đục ngầu.
Thứ nước đó có màu xanh sẫm khiến người ta buồn nôn, trên mặt còn nổi lềnh bềnh một ít tạp vật không rõ tên.
Từng đàn ấu trùng hình thù kỳ quái, thân hình dài nhỏ, toàn thân màu xanh thẫm đang tùy ý bơi lội bên trong, tỏa ra từng đợt mùi hôi thối.
Mùi đó tràn ngập khắp cả gian phòng, khiến người ta ngửi thấy là muốn nôn.
Chính là mùi hôi của nước cá cóc ấu thể.
"Quả nhiên là vậy." Cao Đức lắc đầu, sau đó đá mấy phát vào bảy người đang hôn mê.
Nhưng mấy cú đá xuống, mấy người kia vẫn không một ai tỉnh lại.
Cao Đức hơi suy nghĩ một chút, rồi đạp mạnh xuống ngực một người trong số đó.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, cú đá không hề lưu tình chút nào.
Lực đạo cực lớn, một cước đạp xuống gần như muốn nghe thấy tiếng xương sườn của người này gãy vụn.
Nhưng hiệu quả quả thực rõ rệt.
Người kia lập tức há miệng, phun ra như vòi phun thứ nước bẩn màu xanh lá cây, lẫn lộn tạp vật buồn nôn, không ngừng nôn khan.
Nước bẩn kia bắn tung tóe khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.
Chờ nôn hết nước bẩn ra, hắn cũng dần hồi sức, chậm rãi mở mắt ra, thân ảnh Cao Đức dưới ánh sáng chiếu rọi trông cực kỳ cao lớn, mang đến cho hắn cảm giác áp bức mãnh liệt không cách nào hình dung.
"Ngươi là....Ai?" Người kia không nhịn được hỏi, giọng hắn khẽ run.
Hắn rõ ràng chưa từng thấy gương mặt này của Cao Đức, cho nên hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại nửa đêm tập kích mình.
"Pháp sư thực tập của đội lính gác biển, Cao Đức, phụng mệnh đến đây khu trục thủy thú khu Makoko." Cao Đức hơi híp mắt đánh giá hắn, đồng thời miệng không nhanh không chậm nói.
Nghe thấy lời này của Cao Đức, đồng tử người kia đột nhiên co rụt lại.
Trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sợ hãi.
Hắn cuối cùng cũng biết tại sao nhóm người mình lại bị tập kích.
"Không phải ngươi đã khu trục xong thủy thú...... rồi rời đi sao?" giọng hắn hơi khô khốc, bờ môi khẽ run.
"Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc," Cao Đức hơi híp mắt nói khẽ: "Không bắt giữ những kẻ hắc thủ phía sau màn các ngươi, ta làm sao có thể cứ thế rời đi được?"
"Lời này của ngài là có ý gì......." Trong mắt người này hiện lên vẻ bối rối, nhưng dường như vẫn còn muốn mạnh miệng, cố tỏ ra bình tĩnh mở miệng nói.
"Vật chứng đều bày ra ở đây, là ai bảo các ngươi làm những chuyện này? Ngươi định tự mình thành thật khai báo, hay để ta ép ngươi khai ra?" Cao Đức hất hàm về phía thùng gỗ trong phòng, ra hiệu nói.
Đối phương liếc nhìn thùng nước lớn, sau đó rơi vào trầm mặc.
Cao Đức thấy vậy, tiếc nuối lắc đầu.
Hắn cũng không nói lời khuyên bảo dỗ dành nào nữa, mà là hơi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên.
Một quả cầu nhỏ màu xanh lá xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt tiếp theo, cổ tay Cao Đức rung lên, quả cầu nhỏ kia đã bắn về phía đùi phải của người kia.
【 Toan Dịch Phi Tiên 】!
Quả cầu nhỏ chạm vào đùi phải đối phương, trong nháy mắt nổ tung ra, axit đậm đặc mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, nhanh chóng lan ra.
Xì xì xì!
Ống quần của đối phương trong nháy mắt bị axit thẩm thấu, vải vóc nhanh chóng bị ăn mòn thành từng mảnh vụn cháy đen, bay lả tả rơi xuống.
Ngay sau đó, axit bắt đầu ăn mòn da thịt hắn, da thịt vốn khỏe mạnh dưới tác dụng của axit, lộ ra huyết nhục đỏ tươi bên dưới.
"A ———!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân thể hắn run rẩy dữ dội, hai tay liều mạng muốn túm lấy thứ gì đó để chống đỡ cơ thể đang lảo đảo muốn ngã của mình, nhưng tất cả đều vô ích.
Dưới sự ăn mòn liên tục của axit, cơ bắp đùi phải của hắn dần dần bị hòa tan, lộ ra xương trắng hếu.
Tiếng kêu thảm thiết dần yếu đi, thân thể người này cũng vì đau đớn dữ dội và mất máu mà trở nên vô cùng yếu ớt.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt và mồ hôi quyện vào nhau, không ngừng chảy xuống theo gò má, cơ thể co giật dữ dội.
Giờ phút này, huyết nhục từ đầu gối trở xuống ở đùi phải hắn đều đã biến mất không còn thấy đâu nữa, nếu không có Cao Hoàn pháp sư hoặc vật phẩm siêu phàm cao cấp cứu chữa, đời này của hắn xem như thành người tàn phế.
Cao Đức không nói gì, chỉ yên lặng dẫn động mô hình pháp thuật, lại một quả cầu axit xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
"Đừng, đừng, ta nói, ta nói, ta khai hết!" Người kia nhìn xem quả cầu axit trong tay Cao Đức, toàn thân run rẩy cầu xin tha thứ.
Cao Đức mỉm cười, cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Mặc dù trong tiểu thuyết, phim truyền hình, điện ảnh thường thấy ở kiếp trước, trong tình huống này, những "nhân vật phản diện" này thường sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, thậm chí là chủ động uống thuốc độc tự sát, nhưng cái này ít nhiều có thành phần phóng đại của gia công nghệ thuật.
Thực tế là, loại tử sĩ trung thành như vậy, ít nhất cũng cần nỗ lực hai ba thế hệ, thông qua bồi dưỡng tỉ mỉ và nhồi nhét tư tưởng trung thành, cung cấp đãi ngộ hậu hĩnh và sự bảo hộ mới có thể đào tạo ra được.
Cho nên, chỉ có thuộc hạ của một số ít đại quý tộc mới có người như vậy.
Thép tốt phải dùng trên lưỡi dao.
Thật sự có loại tử sĩ này, há lại phái tới làm những "việc vặt" này?
"Thành thật khai báo đi, lát nữa ta sẽ hỏi lại những đồng bạn khác của ngươi," Cao Đức chỉ vào sáu người khác vẫn còn đang hôn mê, bình tĩnh nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, đến lúc đó nếu khẩu cung không khớp, thứ ngươi mất sẽ không chỉ là cái bắp chân này đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận