Pháp Sư Chi Thượng

Chương 342: Trên phi thuyền tiểu nữ hài

**Chương 342: Tiểu nữ hài trên phi thuyền**
Sau khi thu xếp xong, Cao Đức lại đem những hạt giống cây mình sưu tập được trong khoảng thời gian này ra.
Bởi vì hắn đã chuẩn bị mượn cơ hội nhiệm vụ lần này, thông qua Tinh Giới truyền tống về Bắc cảnh một chuyến, mang một lô tài liệu siêu phàm mới tới, bán trực tiếp tại Lagos thành.
Hắn phân loại hạt giống cây vào từng bao bố nhỏ, sau đó lại đóng gói thành một bao lớn, cùng vác lên lưng.
Những hạt giống cây sưu tập được này, đại bộ phận là loại cây phổ thông, còn có một bộ phận cực nhỏ là loại ma thụ cấp thấp.
Quan trọng là sự đa dạng của các loại giống.
Cho nên, cũng không tốn của Cao Đức quá nhiều tiền, cộng lại thực ra cũng chỉ khoảng 10 kim.
Kế hoạch của Cao Đức rất rõ ràng, trước tiên dùng các loại hạt giống khác nhau để mau chóng thúc đẩy tiến độ lớn lên của Yugathirah, sau đó mới cân nhắc thêm về số lượng và chất lượng.
Sau đó, lại mang theo 【 Bắc Phong 】.
Nếu nói 【 Băng phong chi nhận +】 là lá bài tẩy của hắn, thì 【 Bắc Phong 】 chính là quần lót của hắn, là thứ thật sự có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt, không có lý do gì không mang theo.
Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Cao Đức liền chính thức xuất phát.
Với mạng lưới giao thông phát triển của vương triều Hoa Kim Tước, từ Dorne thành đi đến Lagos thành có nhiều phương thức giao thông để lựa chọn.
Đường thủy, đường bộ, đường không đều có thể.
Đường thủy là đi thuyền, đường bộ là xe ngựa đường dài chuyên dụng, đường không tự nhiên là phi thuyền.
Nhanh nhất đương nhiên là phi thuyền, dĩ nhiên giá cả cũng là đắt nhất.
Nhưng đối với Cao Đức mà nói, chỉ có một lựa chọn.
Phi thuyền!
Nhưng không phải vì hắn tích cực với nhiệm vụ như vậy, cũng không phải hắn hào phóng, mà là vì có thể được thanh lý.
Đã có thể được thanh lý, có phi thuyền không đi, lại đi chịu khổ ngồi thuyền và xe ngựa đường dài, chẳng phải là đồ ngốc sao?
.......
Từ Dorne thành đến Lagos thành, khoảng cách đường hàng không là 361 km.
Mua một vé phi thuyền đi thẳng từ Dorne thành tới Lagos thành, tiêu tốn 2 kim 1 ngân cộng thêm 60 đồng thạch tệ.
Đương nhiên, đây là giá vé khoang phổ thông.
Khoang thuyền hào hoa thì Lính gác biển không được thanh lý, trừ phi quân hàm đạt đến cấp sĩ quan cấp úy trở lên, mới có thể hưởng loại đãi ngộ cao cấp này.
Lúc lên phi thuyền, nhân viên công tác phụ trách "kiểm an" không ngoài dự đoán đã chặn Cao Đức lại.
"Căn cứ quy định, thông thường không cho phép mang theo sinh vật khác lên phi thuyền." Nhân viên công tác chỉ vào cái túi đựng lợn nước mà Cao Đức đang cõng sau lưng.
Cao Đức lấy ra tờ "Đăng ký chứng minh" đưa cho đối phương.
Nhân viên công tác nhận lấy đăng ký chứng minh, kiểm tra con dấu Ma pháp của Lính gác biển trên đó, sau đó lại bảo Cao Đức mở túi đựng lợn nước, sau khi xác nhận bên trong đúng là lợn nước, mới trả lại đăng ký chứng minh cho Cao Đức.
Tiếp đó, hắn hành lễ với Cao Đức, "Pháp sư đại nhân, chúc ngài nhiệm vụ thuận lợi."
Thân phận pháp sư Lính gác biển, đi xa nhà lại mang theo lợn nước, vậy khẳng định không phải đi nghỉ phép, mà là đi thi hành nhiệm vụ.
Cao Đức mỉm cười đáp lại lời cảm ơn, sau đó lại đeo túi lợn nước lên lưng, cẩn thận cất lại tờ vé phi thuyền dùng làm chứng từ thanh lý sau này, lúc này mới theo lối đi, leo lên phi thuyền.
.........
Không biết tại sao, lần này tỉ lệ lấp đầy chỗ ngồi trên phi thuyền lại thấp bất thường.
Cao Đức vừa bước vào khoang phổ thông, ánh mắt tùy ý đảo qua, liền phát hiện trong khoang thuyền có hơn một nửa số ghế trống không, trông vắng vẻ lạ thường, hoàn toàn khác biệt với quang cảnh chuyến phi thuyền hắn đi từ trấn Holder tới Dorne thành.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng hợp lý.
Theo tài nguyên Linh tủy cạn kiệt, Lagos thành dần dần trở lại trạng thái vốn có của nó.
Thậm chí vì cơn sốt Linh tủy khoảng thời gian đó, mọi người chỉ chăm chăm nghĩ đến tài phú và kỳ ngộ do Linh tủy mang lại, lượng lớn sức lao động và của cải đổ vào các ngành nghề liên quan đến Linh tủy.
Mà hai ngành sản xuất truyền thống vốn có của Lagos thành là nông nghiệp và ngư nghiệp, lại bị đẩy ra bên lề, xuất hiện tình trạng đồng ruộng không người cày cấy, thuyền đánh cá bị bỏ xó bên bờ.
Nhưng trên thực tế, hai ngành sản xuất này mới là trụ cột chống đỡ kinh tế Lagos thành.
Cho nên, theo cơn sốt Linh tủy kết thúc, sự phồn hoa của Lagos thành cũng nhanh chóng tan biến như bọt biển.
Nhưng khác với lúc trước chính là, ngành nông nghiệp và ngư nghiệp từng hưng thịnh lại khó mà khôi phục lại sức sống ngày xưa.
Theo lý mà nói, Lagos thành bây giờ, so với trước khi phát hiện Linh tủy, còn tiêu điều hơn, là khu vực "nông thôn" của quận Baylor.
Nghĩ vậy, Cao Đức đã cất gọn hành lý, ngồi xuống vị trí hơi chật hẹp của mình, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tập trung.
Hắn bắt đầu tiếp tục thử xây dựng mô hình pháp thuật 【 Dịch Dung thuật 】.
Đây là một pháp thuật có thể đoán được là sẽ phải dùng đến ngay lập tức, cho nên Cao Đức không muốn chậm trễ chút thời gian nào, chỉ cầu mau chóng nắm giữ, như vậy mới thuận tiện cho công việc kế tiếp.
.......
Phi thuyền Cao Đức đi là loại thuyền chở khách chuyên dụng, điểm xuất phát là Dorne thành, trạm cuối cùng là Lagos thành, dọc đường nó còn có thể hạ xuống tại các bến đỗ phi thuyền ở nhiều trấn nhỏ, để hành khách lên xuống.
Bản thân phi thuyền di chuyển khá ổn định, chỉ là mỗi lần cất cánh hạ cánh ít nhiều vẫn có rung lắc.
Nhưng điều này đối với Cao Đức cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Có 【 Pháp nhẫn thân thể 】 gia trì, khiến hắn chỉ cần muốn, là có thể bỏ qua đại bộ phận quấy nhiễu từ bên ngoài.
Mãi cho đến khi, Cao Đức cảm giác được dường như có sinh vật kỳ lạ nào đó đang "nhúc nhích" ở chỗ mình.
Hắn giật mình mở mắt, nhìn xuống dưới chân mình, sau đó bất giác há hốc miệng.
Bởi vì, Cao Đức nhìn thấy một tiểu nữ sinh mặc áo vải, đang bò rạp dưới chân mình với một tư thế kỳ lạ.
Tiểu nữ sinh trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi, mắt rất to và sáng, chỉ là gương mặt có hơi lem luốc.
Bây giờ nàng đang ngước đôi mắt to nhìn Cao Đức, trong tròng mắt màu lam lộ ra vẻ khẩn trương và cầu xin, giống như một con mèo hoang đáng thương.
“Giúp ta một chút.”
Miệng nàng khẽ mấp máy, không phát ra âm thanh, mà chỉ nói không tiếng với Cao Đức.
*Tiểu bằng hữu, nhờ người khác giúp đỡ phải thêm chữ "xin", như vậy mới lễ phép...* Cao Đức ngẩng đầu, phát hiện ở lối đi có nhân viên công tác phi thuyền đang nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.
...... Không cần dường như nữa, kết hợp với biểu hiện của tiểu nữ hài đang trốn dưới chân mình này, rõ ràng là đang tìm nàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tố giác tiểu nữ hài này ngay lập tức là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì Cao Đức căn bản không biết thân phận cô bé này ra sao, cũng không biết vì chuyện gì mà nàng muốn trốn tránh nhân viên công tác.
Nếu tùy tiện làm người tốt, rất có khả năng sẽ bị liên lụy vào phiền phức không cần thiết.
Cao Đức cũng định làm như vậy.
Thế nhưng, khi hắn vừa chuẩn bị lên tiếng gọi nhân viên công tác, cô bé kia dường như cảm nhận được điều gì, yếu ớt giật giật ống quần hắn.
Trong đôi mắt ngây thơ kia, giờ đã ngập tràn nước mắt, trông vô cùng mong manh yếu đuối.
Cao Đức nhìn cảnh này, không biết tại sao, trong lòng lại mềm đi một cách vô cớ.
Nếu là đổi lại người khác, hắn sẽ không dễ dàng mềm lòng như vậy, nhưng đây lại đúng là một đứa bé.
Đối với trẻ con, Cao Đức từng tiếp thu giáo dục hiện đại, rất khó mà "tàn nhẫn" nổi.
"Giúp ta một chút." Tiểu nữ hài hơi cúi đầu xuống, hai giọt nước mắt đã trượt xuống từ hàng mi vừa dài vừa cong, trông vô cùng đáng thương, dùng giọng nói non nớt nhỏ như không thể nghe thấy mà cầu xin.
Cao Đức siết chặt nắm đấm, rồi lại bất đắc dĩ buông lỏng ra.
Hắn dạng hai chân ra, đồng thời đặt cái bao hành lý lên trên hai chân mình.
Tiểu nữ hài rất thông minh, nháy mắt đã hiểu ý Cao Đức, rất dứt khoát chui vào giữa hai chân Cao Đức.
Sau đó, Cao Đức khép hai chân lại, cái bao vừa vặn che kín tiểu nữ hài.
Đúng lúc này, nhân viên công tác kia cũng vừa vặn đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Cao Đức.
"Tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền ngài, ngài có nhìn thấy một tiểu nữ hài nào không, cao khoảng từng này, mặc..." Nhân viên công tác kia vừa khoa tay vừa miêu tả với Cao Đức.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, lúc nhân viên công tác miêu tả tướng mạo tiểu nữ hài, ống quần mình bị túm chặt, rõ ràng là tiểu nữ hài rất khẩn trương.
"Không nhìn thấy," Cao Đức lắc đầu, sau đó lại tỏ vẻ "hiếu kỳ" hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhân viên công tác kia dường như không có tâm trạng trò chuyện với hành khách, thấy Cao Đức lắc đầu, bèn ngồi xổm xuống, dường như chuẩn bị kiểm tra kỹ hơn.
Nhưng, Cao Đức đã rất đúng lúc lại không để lại dấu vết mà hơi hé mở áo choàng trên người.
Bởi vì bộ chế phục Lính gác biển quá nổi bật, để giữ kín đáo, tránh gây chú ý, Cao Đức đã khoác thêm một chiếc áo choàng dày có mũ trùm thường gặp, dài tới đầu gối, dùng để che đi bộ chế phục.
Bây giờ với động tác như vậy, bộ chế phục Lính gác biển bên trong lập tức lộ ra.
Nhân viên công tác một giây trước còn có chút "lạnh nhạt", sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trở nên nhiệt tình, "Pháp sư đại nhân, là có người trốn vé ạ."
"Trốn vé?" Cao Đức nhíu mày, "Một tiểu nữ hài à?"
"Đúng vậy," Nhân viên công tác cũng rất bất đắc dĩ, "Cũng không biết là máy móc hỏng, hay thế nào, mà để nàng ta qua được máy kiểm tra ở cửa lên thuyền, lẻn vào phi thuyền. Trẻ con tầm tuổi này đi phi thuyền chỉ cần nửa giá thôi, nên cũng không phải chuyện tiền bạc, chủ yếu là nàng không đi cùng người lớn, chúng tôi sợ xảy ra chuyện gì..."
"Thì ra là vậy," Cao Đức gật đầu, rồi nói: "Nếu ta có phát hiện, sẽ báo cho các người biết ngay."
"Cảm tạ ngài, pháp sư đại nhân." Nhân viên công tác đặt một tay lên ngực, lễ phép nói.
Động tác kiểm tra ban đầu cũng không tiếp tục nữa.
Trong địa phận quận Baylor, pháp sư Lính gác biển tự nhiên có được mấy phần uy tín và thể diện.
Nhìn nhân viên công tác kia kiểm tra một lượt trong khoang phổ thông rồi rời đi, Cao Đức mới đặt cái bao sang ghế bên cạnh, rồi mở hai chân ra.
Cô bé kia thuận thế chống hai tay lên chân Cao Đức mà ngồi xổm dậy, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to nhìn Cao Đức một cách nghiêm túc.
Cao Đức nhìn khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, có chút lem luốc nhưng vẫn hiện rõ nét phấn điêu ngọc trác của tiểu nữ hài, mặt không đổi sắc nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
Tiểu nữ hài lập tức tủi thân cúi đầu, dường như có nỗi uất ức vô tận, nước mắt to như hạt đậu lại chực lăn xuống.
"Đừng diễn, ta biết bây giờ trong lòng ngươi đang rất vui." Cao Đức bất đắc dĩ nói.
Dù hắn mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương của tiểu nữ hài, nhưng đã đến thế giới này hơn 2 năm, có lẽ bản chất lương thiện vẫn còn, nhưng Cao Đức sớm đã không còn là tên sinh viên đại học "ngây thơ ngu ngốc" kia nữa.
Trong thế giới có sức mạnh siêu phàm, ai dám chắc một tiểu nữ hài thật sự chỉ là một đứa trẻ bình thường vô hại?
Cho nên, ngay từ đầu hắn đã dùng 【 Cảm giác cảm xúc +】 lên tiểu nữ hài.
Trong những cảm xúc Cao Đức cảm nhận được, có mấy phần khẩn trương, mấy phần chờ mong, còn có mấy phần lo lắng, nhưng không hề có ác ý.
Trong tình huống này, hắn mới lựa chọn ra tay giúp đỡ.
Mà sau khi nhân viên công tác rời đi, Cao Đức liền chú ý thấy cảm xúc của tiểu nữ hài đã biến thành vui vẻ, đắc ý, giảo hoạt và cả chờ mong.
Tuyệt đối không phải vẻ "ngoan ngoãn đáng yêu" lộ ra tức thời.
Khó trách người ta nói phụ nữ là diễn viên trời sinh.
Cô bé nhỏ tuổi như vậy, mà kỹ năng diễn xuất đã tự nhiên thành thục, nếu không có 【 Cảm giác cảm xúc +】, hắn chắc chắn đã bị lừa.
"Thôi được rồi..." Tiểu nữ hài bất đắc dĩ bĩu môi, lầm bầm một câu, "Mấy pháp sư các ngươi toàn dựa vào pháp thuật để gian lận..."
【 Ủy khuất 】.
Cảm nhận được cảm xúc ủy khuất truyền đến từ lòng tiểu nữ hài, Cao Đức gật đầu.
Ừm, rất tốt, lần ủy khuất này ngược lại là thật.
"Ta muốn đến Lagos thành tìm tỷ tỷ, nhưng ta không có tiền, nên ta chỉ có thể..."
"Tìm tỷ tỷ? Người nhà khác của ngươi đâu?"
"Trong nhà ta chỉ còn lại tỷ tỷ, nàng gửi ta ở nhà một người bạn cũ của phụ thân, còn mình thì đến Lagos thành kiếm sống, nhưng ta chỉ muốn ở cùng tỷ tỷ."
"Ngươi có biết tỷ tỷ ngươi kiếm sống ở đâu tại Lagos thành không?"
"Không biết." Tiểu nữ hài chớp đôi mắt to.
Cao Đức bất đắc dĩ ôm trán.
Tiểu nữ hài này ít nhiều có chút thông minh sớm, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ con.
"Ngươi tên gì?" Cao Đức mím môi, lại hỏi.
"Ta tên Anna, năm nay năm tuổi." Tiểu nữ sinh ngẩng đầu, đưa tay phải ra, xòe năm ngón tay nhỏ xíu, nhìn thẳng Cao Đức.
"Anna... Sao ngươi lên được phi thuyền? Ở cửa lên thuyền có máy kiểm tra mà." Cao Đức lại hỏi.
"Dựa vào cái này." Anna móc từ trong túi ra một vật giống như tấm thẻ.
Cao Đức nhận lấy xem xét, mới phát hiện bên trên có vẽ mấy phù văn cơ bản đơn giản.
"Đây là cái gì?" Hắn bất giác nhíu mày.
"Một món đồ chơi nhỏ, cắm nó vào khe cắm trên cái máy lớn kia, là có thể làm nó tạm thời mất hiệu lực một lúc." Có lẽ vì vừa được Cao Đức giúp đỡ nên đã giành được lòng tin của Anna, vì vậy nàng thẳng thắn khai ra phương pháp "trốn vé" của mình.
"Món đồ chơi này..." Cao Đức quan sát tấm thẻ nhỏ này một hồi, xác định bên trên vẽ đúng là mấy phù văn nhỏ đơn giản, trong lòng hơi kinh ngạc, "Ai cho ngươi?"
"Chính ta vẽ."
"Chính ngươi vẽ?" Cao Đức kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Tiểu cô nương tên Anna mở to mắt, tỏ vẻ nghi hoặc trước sự kinh ngạc của Cao Đức, nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ cái này khó lắm sao?"
*Vẽ một đường không khó, cái khó là biết nên vẽ đường đó ở đâu...* Trong đầu Cao Đức không hiểu sao lại nhớ tới một câu chuyện ngụ ngôn rất nổi tiếng ở kiếp trước.
"Thúc thúc, cảm ơn ngươi." Anna lại nói.
【 Giảo hoạt 】.
"Gọi ca ca." Cao Đức búng nhẹ vào trán Anna một cái.
Rất rõ ràng, Anna cố ý làm vậy.
"Ngươi cũng không biết tỷ tỷ ngươi kiếm sống ở đâu tại Lagos thành, làm sao tìm được nàng?"
"Đúng nha... Làm sao tìm tỷ tỷ bây giờ..." Anna ngẩng đầu, chớp mắt, "Ca ca, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"
【 Giảo hoạt 】.
"Ta giúp ngươi thế nào được?"
"Ca ca ngươi là pháp sư Lính gác biển mà, chắc chắn có cách." Anna giật giật bộ chế phục Lính gác biển của Cao Đức, nói lí nhí.
Cao Đức mặt không đổi sắc nhìn nàng.
Trong khoang phổ thông dù hành khách không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Nhưng Anna lại cứ chọn trúng hắn, rõ ràng không phải trùng hợp.
Cao Đức có lý do để hoài nghi, Anna là phát hiện hắn mặc chế phục Lính gác biển, nên mới tìm đến hắn.
Tiểu cô nương này nhỏ thì nhỏ thật, nhưng mà tinh ranh lắm đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận