Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 666: Một phương thiên địa thế giới

**Chương 666: Một Phương Thiên Địa Thế Giới**
Giờ phút này, Lục Tiểu Xuyên như trút được gánh nặng.
Toàn thân hắn nhất thời trở nên vô cùng nhẹ nhõm, thư thái không nói nên lời.
Thậm chí tựa như vừa được tái sinh vậy.
Vô cùng tươi mới.
Tất cả mọi thứ sức mạnh đều biến mất không thấy.
Linh hồn cũng một lần nữa quay về cơ thể hắn, ý thức trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí so với trước đây càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt một lần nữa quay về trong đôi mắt hắn.
Sau khi thấy rõ mọi thứ trước mắt, Lục Tiểu Xuyên không khỏi kinh ngạc.
Lục Tiểu Xuyên lập tức trừng lớn hai mắt, nhanh chóng quan sát bốn phía.
Lục Tiểu Xuyên kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà lại đi tới một thế giới hoàn toàn mới?
Lúc này Lục Tiểu Xuyên đang ở trong một khu rừng rậm hoang vu cổ xưa.
Cảm giác như đã rời khỏi bí cảnh Vũ Công Sơn, đi ra thế giới bên ngoài.
Đây là chuyện gì?
Lục Tiểu Xuyên lập tức nhíu chặt mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Lần này không phải là Luân Hồi chuyển thế, tiến vào trong ‘Luân Hồi’.
Hết thảy ở nơi này đều là thật, Lục Tiểu Xuyên hắn cũng là thật.
Thế giới này chắc chắn là tồn tại, không phải là mộng cảnh, huyễn cảnh hay Hư Cảnh gì cả.
Nhưng nơi này nhất định không phải là ở bên trong Cổ Tế Đàn.
Hoặc có lẽ cũng không thể chắc chắn nói là không ở trong Cổ Tế Đàn.
Cũng có khả năng là bên trong Cổ Tế Đàn có giấu một phương thiên địa thế giới?
Một hạt cát một thế giới, một chiếc lá một bầu trời.
Thủ đoạn của tiên nhân, ai có thể tưởng tượng được?
Đem một phương thiên địa thế giới giấu ở trong Cổ Tế Đàn, thủ đoạn như vậy, Lục Tiểu Xuyên vẫn tin tưởng hai vị tổ sư gia của Đại Càn tiên tông có thể làm được.
Đối với người thường mà nói, đó dĩ nhiên là chuyện không dám tưởng tượng.
Nhưng đối với tiên nhân mà nói, có lẽ không tính là gì.
Đương nhiên, ngoại trừ khả năng này, Lục Tiểu Xuyên cũng nghĩ tới một khả năng khác.
Lục Tiểu Xuyên lập tức nghĩ tới việc ngài thôn trưởng giới thiệu về Cổ Tế Đàn, trong đó có nói, Cổ Tế Đàn là do hai vị tổ sư gia dốc nửa đời tâm huyết kiến tạo ra, là trận cước của bí cảnh Vũ Công Sơn.
Cổ Tế Đàn có thể dùng để truyền tống.
Bọn hắn chính là từ Cổ Tế Đàn ở Bình Hương Thành trực tiếp truyền tống đến bí cảnh Vũ Công Sơn.
Cho nên, cũng có khả năng là hắn, Lục Tiểu Xuyên, sau khi bước vào toà Cổ Tế Đàn này, bị truyền tống đến một nơi khác.
Hai loại khả năng, khả năng nào lớn hơn?
Lục Tiểu Xuyên cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Bất quá, Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ kỹ càng, vẫn cảm thấy khả năng thứ nhất lớn hơn một chút.
Lục Tiểu Xuyên vẫn nghiêng về phía hai vị tổ sư gia của Đại Càn tiên tông vận dụng thủ đoạn tiên nhân, đem một phương thiên địa thế giới bỏ vào trong Cổ Tế Đàn.
Hoặc giả thuyết là trực tiếp sáng tạo ra một phương thiên địa thế giới trong Cổ Tế Đàn.
Điều này cũng có khả năng.
Dù sao thủ đoạn của tiên nhân, không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.
Nếu dám tưởng tượng thì hết thảy mọi khả năng đều có.
Chuyện người thường không làm được, tiên nhân chưa chắc đã không làm được.
Lục Tiểu Xuyên sở dĩ lại cảm thấy như vậy là bởi vì ngài thôn trưởng trước đó có nói, bốn tòa Cổ Tế Đàn này là do hai vị tổ sư gia của Đại Càn tiên tông hao hết nửa đời tâm huyết kiến tạo thành.
Vậy đã nói rõ tầm quan trọng của bốn tòa Cổ Tế Đàn này.
Cổ Tế Đàn trọng yếu như vậy, khẳng định có chỗ vô cùng đặc biệt, vô cùng lợi hại.
Nếu như bốn tòa Cổ Tế Đàn này chỉ dùng để làm truyền tống trận, tin rằng cũng không cần hai vị tổ sư gia phải trả giá bằng nửa đời tâm huyết?
Cho nên, Lục Tiểu Xuyên vẫn cảm thấy, vùng thế giới này giấu ở trong Cổ Tế Đàn thì khả năng sẽ lớn hơn một chút.
Bất quá, mặc kệ là loại khả năng nào, có một chuyện sẽ không thay đổi.
Đó chính là khảo nghiệm được giấu ở trong phương thiên địa thế giới này.
Hơn nữa, Lục Tiểu Xuyên còn cảm thấy có một loại khả năng, trong phương thiên địa thế giới này, có tồn tại tượng thần Bạch Long Vương.
Tiến vào phương thiên địa thế giới này, có một chuyện quan trọng hắn cần phải làm, đó chính là tìm kiếm tượng thần Bạch Long Vương.
Đây có lẽ là khảo nghiệm, cũng có lẽ không phải là khảo nghiệm chân chính.
Nhưng bất kể như thế nào, tượng thần Bạch Long Vương là chuyện phi thường trọng yếu.
Nhất định phải tìm được.
Cũng có khả năng, tượng thần Bạch Long Vương là ẩn hình khảo nghiệm.
Bằng không, vì sao ngài thôn trưởng cuối cùng lại nhắc nhở nhiều như vậy?
Xem như là gợi ý duy nhất mà ngài thôn trưởng cho?
Lời nhắc nhở trọng yếu như vậy, chắc chắn là đối với toàn bộ Kim Đỉnh khảo nghiệm có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Lục Tiểu Xuyên hoàn toàn có lý do tin tưởng vào tầm quan trọng của chuyện này.
Lục Tiểu Xuyên vẫn tin tưởng ngài thôn trưởng là thật tâm nguyện ý giúp hắn.
Không đợi Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên một đạo âm thanh thanh thúy non nớt truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên thu hồi suy nghĩ, cấp tốc nhìn sang, đôi mắt trong nháy mắt trợn to.
Bởi vì Lục Tiểu Xuyên vậy mà lại thấy được một bóng hình quen thuộc.
Âm thanh êm tai dễ nghe, giọng nói nũng nịu.
Gương mặt đáng yêu và non nớt kia.
Lúc này người xuất hiện trước mặt Lục Tiểu Xuyên, càng là Ngọt Ngào.
“Hì hì, tiểu Xuyên ca ca, thật là ngươi nha!”
“Ngươi làm sao lại ở chỗ này nha?”
Ngọt Ngào xác nhận là Lục Tiểu Xuyên, lập tức vui mừng hô một tiếng.
Cao hứng khoa tay múa chân, nhảy nhót đi về phía Lục Tiểu Xuyên.
Cười rất ngọt ngào.
Tràn đầy vẻ ngây thơ và thuần khiết.
Đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Nhìn Ngọt Ngào đang nhảy nhót về phía mình, Lục Tiểu Xuyên lại như bị sét đánh, sững sờ.
Chờ đã ——
Điều này không thể nào?
Ngọt Ngào không phải là sinh hoạt tại Long Vương thôn sao?
Làm sao có thể đến nơi này?
Nơi này cũng không phải Long Vương thôn a?
Ngọt Ngào không nên xuất hiện ở đây mới đúng!
Cho nên ——
Không đúng, đây căn bản không phải là Ngọt Ngào.
Đây là giả!
Mà lúc này, Ngọt Ngào cũng đã vui vẻ nhảy nhót đến trước mặt Lục Tiểu Xuyên.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên đã ý thức được, lắc mình một cái rồi nhanh chóng lùi về phía xa, kéo dài khoảng cách với Ngọt Ngào này.
Không chỉ có vậy, Lục Tiểu Xuyên còn lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Vẻ mặt lạnh lẽo và cảnh giác nhìn Ngọt Ngào.
Trong mắt lóe lên một tia sắc bén vô cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt này, đích thật là có chút sắc bén đáng sợ.
Giống như một con dao găm sắc bén, có thể đâm người.
Ngọt Ngào ban đầu đang vui mừng lập tức bị một màn này dọa đến hoa dung thất sắc, cả người sững sờ tại chỗ, biểu cảm cứng ngắc, rồi nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Sợ đến mất hồn vía.
Sau khi thất sắc một lúc, hốc mắt Ngọt Ngào nhanh chóng ướt át.
Nước mắt đã không cầm được tràn mi mà ra, từ trên gương mặt trắng nõn của nàng trượt xuống.
Bộ dáng này, đúng là đau khổ làm người ta thương yêu.
Ai có thể nhẫn tâm để cho tiểu cô nương đáng yêu như vậy phải rơi lệ?
Đó nhất định chính là chuyện tội ác tày trời.
Lục Tiểu Xuyên đương nhiên cũng không nhẫn tâm.
Nước mắt của nữ nhân là thứ vũ khí có tính sát thương mạnh mẽ nhất trên thế giới này.
Nhất là loại tiểu cô nương này, lực sát thương càng gấp bội.
Lục Tiểu Xuyên sợ nhất chính là nước mắt của nữ nhân.
Nước mắt của Ngọt Ngào đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, đó nhất định chính là sát chiêu cực lớn.
Thật sự là làm cho Lục Tiểu Xuyên có chút không chịu nổi.
Nhưng ——
Lục Tiểu Xuyên vẫn không dám buông lỏng bất kỳ cảnh giác nào.
Lục Tiểu Xuyên không tin người trước mắt chính là Ngọt Ngào của Long Vương thôn.
Nhưng đây cũng không phải là ảo giác, cũng không phải là đang nằm mơ, vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Ngọt Ngào, từ trên người nàng xác thực không cảm giác được bất kỳ một tia năng lượng dao động nào, cũng không ngửi được bất kỳ một tia khí tức nào khác.
Cảm giác mà nói, giống như không có vấn đề gì.
Nhưng chuyện này không hợp lý chút nào!
Rốt cuộc là chuyện này như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận