Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 546: Trắng Long Vương từ kim đỉnh ra, bảy ngày buổi trưa có thể về

**Chương 546: Bạch Long Vương từ đỉnh vàng ra, giữa trưa bảy ngày có thể về**
Gặp thôn trưởng vẫn không muốn nói, Lý Thừa Trạch trong lòng khẽ động, lập tức lấy ra một đống lớn rượu ngon và thức nhắm bày ra trước mặt thôn trưởng, cười ha hả nói: "Thôn trưởng, đây là rượu và đồ nhắm bên ngoài của chúng ta, ngài nếm thử xem."
Thôn trưởng liếc một cái, sau đó lắc đầu, tiếp tục hút t·h·u·ố·c lá sợi của hắn.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên vừa rồi đã bắt được ánh mắt của thôn trưởng dừng lại trên rượu một lát.
Xem ra rượu vẫn rất có sức hấp dẫn.
Bất quá thôn trưởng lại một mực không chịu nói, cũng không biết là vì sao.
Lý Thừa Trạch lại nịnh nọt hỏi thôn trưởng, nhưng thôn trưởng vẫn không đáp lời Lý Thừa Trạch, ngược lại có chút mất kiên nhẫn phất tay với Lý Thừa Trạch: "Hậu sinh bé con nhà ngươi sao ồn ào vậy?"
"Lão già ta muốn nghỉ ngơi, đi đi đi thôi."
Dứt lời, thôn trưởng trực tiếp phất tay với Lục Tiểu Xuyên và mấy người.
Thấy thôn trưởng khó chơi như vậy, Lý Thừa Trạch lập tức khó chịu.
Đang muốn nổi giận, lại bị Lục Tiểu Xuyên ngăn lại.
Sau khi cả nhóm Lục Tiểu Xuyên ra khỏi phòng, Điềm Điềm bỗng nhiên lại chạy vào.
Lý Thừa Trạch còn tức giận bất bình nói: "Thôn trưởng rõ ràng không muốn phản ứng chúng ta, ta cảm giác hắn khẳng định biết cái gì, chỉ là không chịu nói cho chúng ta biết, đại ca ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Mềm không được, hay là chúng ta dùng biện pháp mạnh đi."
Đùng!
Lục Tiểu Xuyên trực tiếp tát Lý Thừa Trạch một cái, mắng: "Thô lỗ, ta không thể nhã nhặn chút sao? Phải kính già yêu trẻ."
"Đại ca, vấn đề là chúng ta tôn trọng hắn, hắn không tôn trọng chúng ta nha." Lý Thừa Trạch không phục nói.
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu nói: "Chúng ta và thôn trưởng bèo nước gặp nhau, lại không quen biết, người ta không để ý chúng ta cũng không có gì sai. Huống chi chuyện này, có lẽ còn liên quan đến những điều c·ấ·m kỵ không thể nói của người Long Vương Thôn, không cần phải đi làm khó người ta."
"Có lẽ, thôn trưởng cũng có nỗi khổ tâm của hắn."
Ách ——
Lý Thừa Trạch cứ thế nhìn Lục Tiểu Xuyên: "Đại ca, tư tưởng của ngươi vĩ đại vậy sao?"
Vạn Vực ngược lại là một mặt tán thưởng nhìn Lục Tiểu Xuyên.
Mà lúc này, Điềm Điềm chạy ra, nói với Lục Tiểu Xuyên: "Đại ca ca, thôn trưởng bảo ta nói với ngài một câu 'Bạch Long Vương từ đỉnh vàng ra, giữa trưa bảy ngày có thể về'."
Tất cả mọi người đều ngẫm nghĩ câu nói này.
Lý Thừa Trạch nhíu mày khó hiểu nói: "Đây là ý gì?"
Lục Tiểu Xuyên lại là bĩu môi cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Lý Thừa Trạch lập tức nói: "Cứ thế này về sao? Đại ca ngươi có phải đã biết gì rồi không?"
"Sau bảy ngày gặp mặt sẽ hiểu." Lục Tiểu Xuyên nói một câu.
Lý Thừa Trạch tự lẩm bẩm, chẳng lẽ ý của thôn trưởng là sau bảy ngày có thể rời khỏi Long Vương Thôn?
Cả nhóm Lục Tiểu Xuyên về tới nhà Điềm Điềm.
Lý Thừa Trạch vẫn không nhịn được nói với Lục Tiểu Xuyên: "Đại ca, sau bảy ngày chúng ta thật sự có thể rời khỏi Long Vương Thôn sao?"
"Có thể rời đi hay không, sau bảy ngày tự nhiên sẽ rõ." Lục Tiểu Xuyên lạnh nhạt trả lời.
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?"
"Nằm ngửa."
"Ách..."
Tần Hàn Yên bỗng nhiên đi tới nói với Lục Tiểu Xuyên: "Đại sư huynh, huynh qua đây xem thứ này."
Có thể làm cho Tần Hàn Yên cảm thấy hứng thú, thì vật này có lẽ không tầm thường.
Lục Tiểu Xuyên đi theo Tần Hàn Yên.
Tần Hàn Yên dẫn Lục Tiểu Xuyên vào trong phòng, trước hương án.
Lục Tiểu Xuyên lập tức chú ý đến pho tượng trên hương án.
Hình dạng nửa người nửa rồng, tay cầm k·i·ế·m, tạo một tư thế kỳ quái.
Dường như, là đang thi triển chiêu thức k·i·ế·m pháp.
Hơn nữa, Lục Tiểu Xuyên còn chú ý tới, trên mặt k·i·ế·m còn khắc một hàng chữ nhỏ: Du Long kinh thiên, kiếm khí như sơn hà, kiếm đi khắp Cửu Thiên.
Pho tượng Bạch Long Vương?
Nhận hương hỏa cung phụng, nửa người nửa rồng, phỏng đoán hẳn là pho tượng Bạch Long Vương.
Nhưng pho tượng Bạch Long Vương này, sao lại kỳ quái như vậy?
Tạo hình như đang thi triển k·i·ế·m pháp, chữ nhỏ khắc trên thân k·i·ế·m dường như là khẩu quyết của một loại công pháp về k·i·ế·m đạo.
Bất quá, lại chỉ có một chiêu và một câu, không tạo thành công pháp k·i·ế·m đạo hoàn chỉnh.
Chuyện này có chút kỳ quái.
Nhất thời khiến Lục Tiểu Xuyên không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Mà lúc này, Mộ Như Phong dẫn A Lan tới.
A Lan giải thích: "Đây là tượng thần Bạch Long Vương, dân làng Long Vương Thôn chúng ta nhà nào cũng thờ phụng tượng thần Bạch Long Vương, hương hỏa không dứt."
Lục Tiểu Xuyên hỏi: "A Lan tỷ, tất cả tượng thần Bạch Long Vương đều giống như thế này sao? Trên thân k·i·ế·m đều khắc chữ giống nhau sao?"
A Lan lắc đầu nói: "Không phải, tượng thần Bạch Long Vương có tất cả 108 pho tượng."
"Long Vương Thôn chúng ta ban đầu, có 108 gia đình, mỗi hộ cung phụng một pho tượng Bạch Long Vương, cho nên tượng thần Bạch Long Vương vốn là 108 pho tượng."
"Nhưng về sau, dân số Long Vương Thôn chúng ta giảm dần, hiện tại Long Vương Thôn chúng ta chỉ còn 81 gia đình, cho nên hiện tại chỉ có 81 pho tượng Long Vương còn lại, được các gia đình chúng ta thờ phụng."
"Còn những pho tượng Bạch Long Vương khác, đều đã không thấy."
Ân?
Lục Tiểu Xuyên nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
108 pho tượng Bạch Long Vương, nếu như chiêu thức k·i·ế·m pháp và chữ khắc trên thân k·i·ế·m của 108 pho tượng Bạch Long Vương này không giống nhau, vậy nếu có thể tập hợp 108 pho tượng Bạch Long Vương này lại, thì có lẽ thật sự có thể có được một môn tiên t·h·u·ậ·t cường đại?
Cũng có khả năng, tiên t·h·u·ậ·t này có liên quan đến việc vượt qua khảo nghiệm của Long Vương Thôn?
Bất quá có lẽ không phải, có thể chỉ đơn thuần là một phần cơ duyên?
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Lục Tiểu Xuyên nói với Tần Hàn Yên: "Sư muội, muội thấy thế nào?"
Tần Hàn Yên nói: "Đại sư huynh, muội cảm thấy tượng thần Bạch Long Vương rất có thể là một phần cơ duyên, cho nên chúng ta có thể thử tập hợp chiêu thức và văn tự trên tất cả các pho tượng Bạch Long Vương lại, sau đó chỉnh lý lại rồi nghiên cứu không?"
"Có lẽ, chúng ta sẽ có thu hoạch."
"Muội cảm thấy, có lẽ khảo nghiệm thứ nhất này, rất có khả năng có liên quan đến những thứ này."
"Cho dù không liên quan, thì cũng hẳn là có một phần cơ duyên không nhỏ ẩn giấu trong đó."
"Nếu thật sự có thu hoạch, thì chắc chắn không hề nhỏ."
Lục Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Lục Tiểu Xuyên lập tức lấy ra giấy bút, vẽ lại hình dáng tượng thần Bạch Long Vương, rồi ghi lại văn tự trên thân k·i·ế·m.
Làm xong hết thảy, Lục Tiểu Xuyên lại nói với A Lan: "A Lan tỷ, không biết tỷ có thể dẫn bọn ta đến các gia đình khác, để bọn ta xem pho tượng Bạch Long Vương mà họ cung phụng không?"
Chuyện này ——
A Lan rõ ràng rất khó xử.
Do dự một lát, A Lan mới khó xử nói: "Thật không dám giấu giếm, ta bình thường rất ít khi ra ngoài, quan hệ với người trong thôn cũng không thân thiết lắm, chỉ sợ chuyện này, không nhất định có thể giúp được các ngươi."
"Chuyện này có lẽ đối với nhiều người mà nói, là c·ấ·m kỵ, sẽ không dễ dàng để cho người ta nhìn."
"Cho nên ——"
Thấy A Lan khó xử, Lục Tiểu Xuyên cũng không miễn cưỡng nàng, mà khẽ gật đầu nói: "Không sao A Lan tỷ, ta có thể hiểu được, chúng ta tự nghĩ cách vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận