Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 542: Ta Lục mỗ người đổ cũng không để ý hôm nay giết nhiều mấy người

**Chương 542: Ta, Lục mỗ nhân, không ngại hôm nay g·i·ế·t thêm vài người**
Trong khoảnh khắc, Lục Tiểu Xuyên như quỷ mị lao đến trước mặt Kim Thần.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
Kim Thần thực sự bị dọa sợ, đối mặt với sự tập kích bất ngờ, theo bản năng hắn ta muốn lùi lại.
Thế nhưng –
Rõ ràng mọi thứ đã không còn kịp nữa.
Lục Tiểu Xuyên trong khoảnh khắc đã áp sát Kim Thần, theo sau đó là động tác rút k·i·ế·m của Lục Tiểu Xuyên.
Rút k·i·ế·m, g·i·ế·t!
Bản thân Lục Tiểu Xuyên tốc độ đã cực nhanh, tốc độ rút k·i·ế·m còn nhanh hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, với tuyệt kỹ rút k·i·ế·m vừa xuất ra, Kim Thần tự nhiên không có nửa điểm cơ hội phản ứng.
Rút k·i·ế·m vừa ra, thần tiên cũng khó trốn.
Kim Thần chỉ cảm thấy cổ mình đột nhiên lạnh toát, cả người nhất thời hoàn toàn m·ấ·t đi tri giác, cứng đờ tại chỗ như hóa đá.
Sinh m·ệ·n·h lực nhanh chóng trôi đi, ý thức bắt đầu mơ hồ, mất đi kh·ố·n·g chế đối với thân thể.
Sự băng lãnh cực độ giống như vòng xoáy đáng sợ ập đến.
Tia ý thức cuối cùng nói cho Kim Thần biết, hắn sắp c·hết.
Rút k·i·ế·m, thu k·i·ế·m.
Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng lui về vị trí cũ.
Toàn bộ quá trình liền mạch, nước chảy mây trôi, mà lại cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mọi chuyện đã kết thúc.
Có một số ít người thấy được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không nhìn rõ được đường k·i·ế·m của Lục Tiểu Xuyên.
Tốc độ nhanh thì còn có thể thấy rõ, nhưng đường k·i·ế·m vừa rồi của Lục Tiểu Xuyên, không có mấy người nhìn thấy.
Rất nhiều người không hiểu Lục Tiểu Xuyên xuất k·i·ế·m thế nào, thậm chí còn không cảm giác được k·i·ế·m của Lục Tiểu Xuyên động, nhưng Kim Thần đã bị hắn một k·i·ế·m đ·ứ·t cổ, g·i·ế·t ngay tại chỗ.
Lục Tiểu Xuyên trở về chỗ cũ, Kim Thần cũng vô lực ngã xuống, c·hết không nhắm mắt.
Đôi mắt hắn ta trợn to, tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng không cam lòng.
Đến c·hết Kim Thần cũng không thể ngờ, hắn lại c·hết nhanh như vậy.
Hắn ta càng không ngờ, Lục Tiểu Xuyên không nói hai lời, liền trực tiếp g·iết hắn.
Càn Thừa sắc mặt nghiêm túc, chau mày nhìn Lục Tiểu Xuyên.
Biểu lộ có chút nặng nề.
Nội tâm của hắn cũng không khỏi sợ hãi than: “K·i·ế·m thật nhanh, thật sắc bén, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
“Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá.”
“Tốc độ của k·i·ế·m khi đạt đến cực hạn, uy lực bộc phát ra sẽ đạt đến mức kinh người.”
“Một k·i·ế·m vừa rồi, nếu ta không chút phòng bị, chỉ sợ không c·hết cũng tàn phế.”
“Nhanh như vậy một k·i·ế·m, xuất kỳ bất ý, có thể có hiệu quả.”
“Chỉ bất quá ——”
Càn Thừa âm thầm lắc đầu: “Chiêu thức thủ đoạn lợi h·ạ·i như vậy, lại dễ dàng bại lộ, đồng nghĩa với việc mất đi một tấm át chủ bài.”
“Một khi đòn g·iết người đã bị lộ, uy lực sẽ giảm đi nhiều.”
“Kinh nghiệm giang hồ, vẫn còn t·h·iếu sót.”
Càn Thừa không biết rằng, rút k·i·ế·m g·iết đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, không tính là đại s·á·t chiêu gì lợi h·ạ·i.
Càng không phải là át chủ bài của Lục Tiểu Xuyên.
Cho nên, đối với Lục Tiểu Xuyên, có bại lộ hay không cũng không quan trọng.
Lúc này, cả sảnh đường im lặng như tờ.
Không ít người ánh mắt hoảng sợ rơi xuống trên th·i t·hể Kim Thần.
Thiếu niên thiên tài của Kim gia Đại Càn quận, phá hư cảnh tam trọng, cứ như vậy bị người ta một k·i·ế·m miểu sát?
Còn có thể tàn á·c hơn được không?
Tình huống như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy có chút khó tin.
Mọi người ở đây đều là những nhân vật thiên tài tuyệt thế của các quận, cảnh giới cũng không chênh lệch nhiều, khoảng phá hư cảnh tam trọng, tứ trọng, chỉ có Càn Thừa và mấy người nổi bật nhất là cảnh giới cao hơn một chút, có thể đạt tới phá hư cảnh ngũ, lục trọng.
Nhưng tối đa cũng chỉ có vậy.
Một k·i·ế·m miểu sát Kim Thần có thực lực không tầm thường, cần phải có thực lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được?
Người trước mắt, rốt cuộc là ai?
Là nhân vật thần thánh phương nào?
Nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm.
Không ít ánh mắt đang quan s·á·t Lục Tiểu Xuyên, muốn biết lai lịch của hắn.
Hẳn không phải là người của Thanh Hà Quận chứ?
Thiên tài mạnh nhất của Thanh Hà Quận không phải là Lý Thừa Trạch của Lý gia sao.
Ngoài Lý Thừa Trạch, Thanh Hà Quận hẳn là không có thiên tài yêu nghiệt cấp độ khác.
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi, thờ ơ quét mắt qua th·i t·hể Kim Thần, nói: “Ngươi nói đúng, quả thật là đang tìm c·hết, nhưng kẻ muốn c·hết không phải ta, Lục mỗ nhân, mà là ngươi.”
“Lục mỗ nhân ta bình sinh thống hận nhất là người khác lấy cái c·hết uy h·iếp ta, nếu ngươi muốn c·hết, vậy ta thành toàn cho ngươi.”
“Lần này, chắc hẳn ngươi đã hài lòng?”
“Lục mỗ nhân ta không phát uy, ngươi thật coi ta là con mèo b·ệ·n·h à?”
Nói xong, Lục Tiểu Xuyên còn nhìn lướt qua đám người, ngạo nghễ nói: “Còn có ai giống như hắn, muốn tìm ta Lục mỗ nhân gây phiền phức không?”
“Có lời, cứ việc đứng ra, tạ ơn!”
Lý Thừa Trạch mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên, nói: "Đại ca, ngươi có lễ phép, nhưng là không nhiều a!"
"Đã c·u·ồ·n·g như vậy còn nói gì tạ ơn? Không nên một đường cuồng phong bão táp sao?"
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi, nói: “Khiêm tốn một chút, ta là người có văn hóa.”
Lý Thừa Trạch lập tức gật đầu nói: “Vâng, con hiểu đại ca, nhã nhặn nhiều bại hoại nha, đại ca là muốn nói mình là bại hoại.”
A phi!
Lục Tiểu Xuyên lập tức n·ô·n vào mặt Lý Thừa Trạch: “Ngươi mới là bại hoại, cả nhà ngươi đều là bại hoại, ngươi đúng là làm nhục hai chữ nhã nhặn.”
Lý Thừa Trạch cười ngượng ngùng.
Lời của Lục Tiểu Xuyên tuy nói có chút khách khí, nhưng không nghi ngờ gì là vô cùng ngông c·u·ồ·n·g, rất ngông c·u·ồ·n·g.
Các vị ở đây, ai không phải là nhân vật kiệt xuất của các quận? Tuyệt thế thiên tài? Các đại thế lực thiếu chủ, thế tử các loại?
Ai mà không có một thân ngạo khí?
Ai có thể nhịn được lời lẽ khiêu khích c·u·ồ·n·g vọng như vậy?
Nhưng th·i t·hể Kim Thần vẫn còn nóng hổi ở đó.
Mặc dù không ít người trong lòng rất khó chịu với lời lẽ khách sáo mà ngông c·u·ồ·n·g của Lục Tiểu Xuyên, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ngược lại có mấy tuyệt thế thiên tài giống Càn Thừa đang lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Xuyên, trong mắt lóe lên phong mang sắc bén, viết đầy vẻ khó chịu với hắn.
Có một thiếu niên áo tím khí thế phi phàm lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Xuyên, nói: “Huynh đệ, ngươi có thấy mình quá phách lối ngông cuồng không?”
“Ngươi chẳng lẽ cho rằng, ở đây không ai làm gì được ngươi sao?”
“Thực lực ngươi mạnh hơn, cũng chỉ hơn được vài người, tình thế rất quan trọng.”
“Làm người, vẫn phải biết thu liễm, biết nhận rõ tình thế.”
Lục Tiểu Xuyên nhìn thiếu niên áo tím kia một chút, nhếch miệng nói: “Ta đã đủ thu liễm, đủ khiêm tốn rồi. Ta liền nói có hay không một loại khả năng, cái mà ngươi gọi là tình thế, trong mắt Lục mỗ nhân ta, chẳng là cái cóc khô gì?”
“Đừng nói nhảm nhiều lời, ta không có thời gian rảnh rỗi đôi co với các ngươi.”
“Các ngươi thích đoàn kết thế nào thì đoàn kết, việc này đừng lôi chúng ta vào, chúng ta đều dựa vào bản lĩnh là được, nước giếng không phạm nước sông, ai cũng đừng đến trêu chọc ta.”
“Nếu ai nhất định phải cưỡng ép chúng ta gia nhập, vậy cứ đứng ra thử.”
“Lục mỗ nhân ta không ngại hôm nay g·iết thêm vài người.”
“Ngươi –”
Lời nói của Lục Tiểu Xuyên, lập tức khiến nam t·ử áo tím kia tức giận.
Nhưng may mà Càn Thừa kịp thời ngăn cản nam t·ử áo tím, ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó lắc đầu.
Để nam t·ử áo tím không nên khinh cử vọng động, hành sự lỗ mãng.
Nam t·ử áo tím tức giận nghiến răng, lúc này mới coi như thôi.
Càn Thừa nói với Lục Tiểu Xuyên: “Nếu mấy vị không muốn cùng chúng ta liên thủ, vậy thì không ép buộc.”
Nếu không ai động thủ nữa, Lục Tiểu Xuyên cũng không nhiều lời, mang theo đám người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận