Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 138: Đồ chơi gì? Thiên kiêu bảng đệ nhất? Liền hắn?

**Chương 138: Vật gì? Thiên kiêu bảng đệ nhất? Chỉ hắn?**
Một tên thiên kiêu vừa mới giao tiếp xong sân nhỏ với Thượng Giới thiên kiêu, liền nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên hái đi mấy cây linh dược ở cửa sân nhỏ của hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Lục Tiểu Xuyên đã đi xa, tiếp tục đến những nơi khác hái linh dược.
Thao tác này lập tức khiến hai tên thiên kiêu kia có chút ngây ngốc.
Hai người nhìn nhau một hồi, nhất thời không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
Thượng Giới thiên kiêu cau mày, nhìn bóng lưng Lục Tiểu Xuyên đang bận rộn tìm kiếm linh dược, mặt đầy nghi hoặc khó hiểu: "Người này là ai? Sao ta chưa từng thấy qua? Hắn làm sao khắp nơi hái linh dược?"
Hắn liên tục đưa ra ba câu hỏi mang tính linh hồn.
Thiên kiêu giới này ho khan một tiếng nói: "Tiền bối, hắn là Lục Tiểu Xuyên, đệ nhất thiên kiêu bảng lần này."
"Thứ đồ chơi gì? Thiên kiêu bảng đệ nhất? Chỉ hắn?" Thượng Giới thiên kiêu nghe xong lời này, lại lần nữa đưa ra ba câu hỏi mang tính linh hồn.
Tình huống tương tự, còn không ngừng diễn ra.
Càng ngày càng nhiều người nhìn thấy hành động Lục Tiểu Xuyên lùng sục khắp nơi tìm linh dược.
Có mấy thiên kiêu thậm chí còn ý đồ lên tiếng ngăn cản, nói rằng đây là linh dược được thánh địa cố ý gieo trồng, không cho phép bất luận kẻ nào ngắt lấy.
Nhưng đối với Lục Tiểu Xuyên thì việc đó chẳng có tác dụng gì.
Lục Tiểu Xuyên căn bản không thèm để ý, tiếp tục làm theo ý mình.
Những người đó, Lục Tiểu Xuyên chỉ xem như bọn họ đang 'đánh rắm'.
Có Thượng Giới thiên kiêu tức giận đến suýt chút nữa ra tay giáo huấn Lục Tiểu Xuyên một phen, nhưng vì thân phận thiên kiêu bảng đệ nhất của đối phương, vẫn là nhịn xuống.
Nếu chỉ là thiên kiêu xếp hạng bình thường, thì giáo huấn một hai có lẽ không có gì to tát.
Nhưng giáo huấn thiên kiêu bảng đệ nhất?
Việc đó mà không cẩn thận, sẽ rước họa lớn vào thân.
Dù sao thiên kiêu bảng đệ nhất, theo lệ cũ từ trước đến nay, đều sẽ được phong làm Thánh tử của Bắc Hoang thánh địa.
Thân phận Thánh tử, thậm chí còn áp đảo cả sứ giả.
Cho nên ——
Đương nhiên là khiến những Thượng Giới thiên kiêu muốn ra tay với Lục Tiểu Xuyên không dám tùy tiện hành động.
Thao tác lần này của Lục Tiểu Xuyên, gây ra không ít thiên kiêu bàn tán ầm ĩ, chỉ trỏ, rất nhiều lời nói khó nghe đều lọt ra ngoài.
Nếu là đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm tiếc mặt mũi, không dám tiếp tục làm chuyện này nữa?
Thậm chí có thể sẽ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chủ động đi ra nhận sai.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên sẽ không quan tâm nửa phần.
Không thể vì mặt mũi mà ngay cả tiền cũng không cần?
Mặt mũi không có thì thôi, tiền không có thì khó kiếm lại.
Cho nên, Lục Tiểu Xuyên lựa chọn vế sau.
Một phen vơ vét này, Lục Tiểu Xuyên thu hoạch tương đối khá, nói là kiếm được đầy bồn đầy bát đều không đủ.
Rất nhanh, Lục Tiểu Xuyên liền vơ vét đến số 1 sân nhỏ, chuyên dành cho thiên kiêu bảng đệ nhất.
Điều khiến Lục Tiểu Xuyên mừng rỡ là, nơi này trồng linh dược rõ ràng nhiều hơn không ít so với những nơi khác, cho nên ——
Lục Tiểu Xuyên khẳng định càng không khách khí.
Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng đem tất cả linh dược ở cửa sân nhỏ của mình thu hết.
Lại kiếm bộn tiền.
Tiền này kiếm được, thật sự thoải mái.
Mà lúc này, từ trong biệt thự số 1 chạy ra hai người.
Một cái là chủ nhân trước đó của biệt thự số 1, thiên kiêu bảng đệ nhất Thượng Giới, thiên tài Thanh Kiếm Tông Nhạc Thanh Phong.
Người còn lại, Lục Tiểu Xuyên lại nhận ra, Nhạc Thanh Sơn.
Hai người này giờ phút này lại ở cùng một chỗ.
Bất quá nhìn dáng dấp hai người tám chín phần giống nhau liền biết hai người hẳn là huynh đệ ruột thịt.
Nhạc Thanh Sơn đang cùng đại ca hắn trò chuyện về chuyện của Lục Tiểu Xuyên, trước mặt đại ca hắn oán than Lục Tiểu Xuyên, thống hận không thôi, oán trách không ngừng.
Thậm chí còn nhờ đại ca hắn nghĩ biện pháp cho Lục Tiểu Xuyên một bài học, thay hắn hả cơn giận.
Nhưng không ngờ rằng, lúc này Lục Tiểu Xuyên tới.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên dường như không phải đến tìm Nhạc Thanh Phong để giao tiếp sân nhỏ tu hành, mà là hái sạch những cây linh dược trước cửa.
Mười năm nay, Nhạc Thanh Phong đã chăm sóc những cây linh dược kia rất nhiều.
Dù sao trồng ở trước sân nhỏ của mình, vừa mỹ quan đẹp mắt, lại vừa thơm ngát thấm người.
Không ngờ, lại bị Lục Tiểu Xuyên tiện tay hái sạch.
"Lục Tiểu Xuyên ——"
Nhạc Thanh Sơn tức giận không thôi, hét lớn một tiếng với Lục Tiểu Xuyên.
Thế nhưng Lục Tiểu Xuyên nào có thời gian phản ứng Nhạc Thanh Sơn, dù là Lục Tiểu Xuyên dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được hai người này khẳng định là đang mưu đồ bí mật đối phó chính mình.
Nhưng lúc này Lục Tiểu Xuyên thật sự không rảnh!
Cho nên, Lục Tiểu Xuyên vừa đi vừa quay đầu lại nói với Nhạc Thanh Sơn một câu: "Các ngươi cứ tiếp tục mưu đồ, không cần phải để ý đến ta, ta đi bận chút việc, lát nữa sẽ quay lại tìm các ngươi giao tiếp."
Nói xong liền như một làn khói chạy mất.
Khu vực phía đông đã tìm xong, còn có khu vực phía tây nữa.
Tiến vào khu vực phía tây, Lục Tiểu Xuyên lúc này mới phát hiện, khu vực phía tây vậy mà cũng có người ở.
Nhưng những người này không phải là thiên kiêu giới này, cũng không phải thiên kiêu Thượng Giới, nói đúng ra hẳn là đều không phải là thiên tài của Bắc Hoang vực.
Lục Tiểu Xuyên là người thông minh cỡ nào, lập tức liền nghĩ đến là tình huống thế nào.
Hẳn là những người dân bản địa của Bắc Hoang thánh địa dưới chân Thánh Sơn.
Trong số những người dân bản địa này, tất nhiên cũng có thể sản sinh ra không ít thiên tài.
Những thiên tài này, tự nhiên cũng sẽ được thánh địa thu nạp, tiến vào thánh địa tu luyện.
Cho nên, khu vực phía đông hẳn là nơi ở của thiên tài Bắc Hoang vực, khu vực phía tây là nơi ở của thiên tài bản địa của thánh địa.
Nhưng mặc kệ nó.
Lục Tiểu Xuyên tiếp tục đi tìm kiếm linh dược.
Cùng với suy nghĩ của Lục Tiểu Xuyên, tình huống khu vực phía tây giống như khu phía đông.
Cũng có rất nhiều linh dược.
Việc này làm cho Lục Tiểu Xuyên trong lòng vui sướng vô cùng, cảm giác giống như là trúng số độc đắc vậy.
Không ngờ vừa tiến vào thánh địa, liền nhận được một món quà lớn như vậy.
Những người dân bản địa của thánh địa căn bản không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, cũng không biết Lục Tiểu Xuyên rốt cuộc là ai, đối với hành vi của Lục Tiểu Xuyên, cũng không có ai ngăn cản.
Đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Tiểu Xuyên, trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Thẳng đến khi Lục Tiểu Xuyên vơ vét toàn bộ khu Tây rồi nghênh ngang rời đi, những thiên tài bản địa khu Tây dường như mới muộn màng nhận ra.
"Vừa rồi người kia, có phải hay không đem tất cả linh dược ở khu Tây của chúng ta vơ vét sạch sẽ?"
"Người này, hẳn là người bên ngoài? Hắn sao dám to gan như vậy? Dám đến khu Tây của chúng ta vơ vét linh dược? Chiếm làm của riêng?"
"Thật to gan, quả thực là không xem người khu Tây chúng ta ra gì, đây là miệt thị và nhục mạ đối với người khu Tây chúng ta. Nỗi nhục như vậy, các ngươi có thể nuốt trôi?"
"Đi, chúng ta bây giờ liền đi tìm người kia tính sổ, để hắn đem tất cả linh dược nhả ra."
"Mọi người bình tĩnh đừng xúc động, hôm nay là ngày trăm tên thiên kiêu mới của Bắc Hoang vực tiến vào thánh địa, phía trên đã dặn dò chúng ta, hôm nay không thể rời khỏi khu Tây, việc này chúng ta ngày mai bàn lại."
Vơ vét xong khu Đông và khu Tây, Lục Tiểu Xuyên lại đem ánh mắt nhắm vào khu vực nhỏ dưới quảng trường tu luyện.
Khu đồ vật đều có không ít linh dược, nơi đó hẳn là cũng có?
Bất quá ——
Nơi đó hình như là chỗ ở của sứ giả, vạn nhất......
Nhưng rất nhanh, Lục Tiểu Xuyên liền cắn răng: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?"
"Nếu như bị bắt được, ta liền nói ta là Đan Dược Sư, hái một chút linh dược, điều này rất hợp lý?"
"Ân, cứ làm như thế."
Quyết định xong, Lục Tiểu Xuyên lập tức đi tới khu vực kia.
Bất quá điều khiến Lục Tiểu Xuyên thất vọng là, khu vực này thậm chí ngay cả một gốc linh dược cũng không có.
Bất đắc dĩ, Lục Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể không công mà lui.
Tính toán, đã vơ vét xong, vậy trước tiên đi giao tiếp sân nhỏ tu hành.
Mà lúc này, trong sân nhỏ tu hành số 1 khu Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận