Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 375: Thất phu vô tội, mang ngọc có tội

**Chương 375: Thất phu vô tội, mang ngọc có tội**
Lục Tiểu Xuyên vẻ mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu nói: "Đích thực là có vấn đề lớn."
A?
Vấn đề lớn?
Ngay cả đại sư huynh đều nói như vậy, Liễu Yêu Yêu mấy người càng thêm nghi hoặc không hiểu.
Rốt cuộc là có vấn đề lớn gì?
Lục Tiểu Xuyên tiếp tục nói: "Chính là bởi vì chúng ta Thái Khư Tông có cường đại hộ tông trận pháp tồn tại, tình huống này một khi bị cường giả ngoại giới phát hiện, các ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng.
Nghe Lục Tiểu Xuyên nói như vậy, đám người cũng đều mới chợt bừng tỉnh đại ngộ, phản ứng lại.
Liễu Yêu Yêu liên tục gật đầu nói: "Đúng, chúng ta Thái Khư Tông, một môn phái nhỏ bé ở nơi biên cảnh, vậy mà có được Hộ Tông Đại Trận cường đại như thế, mặc cho ai biết sau đều sẽ cảm giác rất kỳ quái đi?"
"Cũng đều sẽ suy nghĩ, môn phái nhỏ này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Là ẩn giấu thiên đại bảo tàng gì sao?"
"Lòng hiếu kỳ sẽ hại c·hết mèo, thất phu vô tội, mang ngọc có tội."
"Một khi chúng ta Thái Khư Tông bị cường giả ngoại giới để mắt tới, vậy tất nhiên không phải là một chuyện tốt."
"Sư tôn lưu lại hộ tông trận pháp rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu, chúng ta cũng không biết."
"Có hay không có thể ngăn cản được hết thảy cường giả của Cửu Long thế giới, cũng không thể biết được."
"Coi như sư tôn lưu lại Hộ Tông Đại Trận thật sự mạnh vô địch, nhưng càng như vậy chỉ sợ lại càng dẫn tới vô số cường giả đến đây, vậy thì ta Thái Khư Tông cũng sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh."
Lục Tiểu Xuyên sắc mặt âm trầm, ánh mắt lấp lóe mấy phần u hàn.
Đây chính là điều hắn đang lo lắng.
Thế gian vạn vật, đều là một thanh k·i·ế·m hai lưỡi.
Có một mặt tốt, cũng có một mặt x·ấ·u.
Chỉ là nhìn ngươi có đủ tuệ nhãn để phát hiện hay không.
Sở Vân Hiên ngẫm lại thôi cũng đã thấy một trận sợ sệt, vội vàng hướng Lục Tiểu Xuyên hỏi: "Đại sư huynh, vậy chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? Chúng ta phải nhanh chóng trở về cùng tông chủ bọn hắn thương lượng việc này sao?"
Đối với điều này, Lục Tiểu Xuyên cũng không gấp gáp như vậy.
Mà là lắc đầu nói: "Không cần hốt hoảng như vậy, kết giới vừa mới biến mất, cường giả ngoại giới hẳn là cũng không có nhanh như vậy tiến vào trong tám đại thánh địa của chúng ta."
"Mà lại, cũng không phải là tất cả người tu hành ngoại giới đều là sài lang hổ báo, dù sao thì người tà ác, hắc ám vẫn là số ít."
"Lấy sự cơ trí của tông chủ, ta nghĩ hắn hẳn là có thể đủ nghĩ đến phương diện này."
"Cho nên tông chủ chắc chắn sẽ không tùy tiện mở ra canh giữ đại trận, nhất định sẽ che giấu trước."
Nghe Lục Tiểu Xuyên nói vậy, Sở Vân Hiên lúc này mới thầm thả lỏng một hơi.
Thoáng yên tâm xuống.
Ngẫm lại cũng đúng, tông chủ là hạng người thông minh bậc nào.
Bọn hắn đều có thể nghĩ tới sự tình, tông chủ không có khả năng không nghĩ ra.
Việc này cần phải đề phòng, nhưng cũng không phải là chuyện quá mức gấp gáp.
Không cần phải tự làm rối loạn.
"Đại sư huynh, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Tiếp tục ở lại thánh địa tu luyện, hay là về Thái Khư Tông?" Tần Hàn Yên hỏi Lục Tiểu Xuyên một câu.
Vấn đề này, cũng chính là vấn đề mà Lục Tiểu Xuyên hiện tại đang suy tính.
Lục Tiểu Xuyên vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói: "Nếu là luận về tu luyện, vậy dĩ nhiên là lưu tại thánh địa tiếp tục tu luyện sẽ tốt hơn một chút."
"Bất quá bây giờ cũng không nhất định, kết giới biến mất, thiên địa linh khí ngoại giới cũng sẽ tràn vào Bát Hoang chi địa của chúng ta, Thái Khư Tông chúng ta lại ở vào khu vực biên giới, thiên địa linh khí tràn vào thì cũng sẽ tràn vào đến chúng ta Thái Khư Tông trước."
"Chúng ta Thái Khư Tông hiện tại, nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, thì không thể tùy tiện mở ra Hộ Tông Đại Trận. Dưới tình huống như vậy, Thái Khư Tông chúng ta chỉ sợ là sẽ gặp phải không ít phiền phức nguy hiểm."
"Trong hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, cân nhắc kỹ càng thì, chúng ta tốt nhất vẫn là về Thái Khư Tông đi."
Đề nghị của Lục Tiểu Xuyên, nhận được sự ủng hộ của Tần Hàn Yên.
Tần Hàn Yên trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy đại sư huynh, ta cũng cảm thấy chúng ta nên quay về Thái Khư Tông."
"Thánh địa bên này cũng không cần chúng ta tới bảo hộ, chúng ta lưu lại thánh địa, đơn giản chỉ là có được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn một chút."
"Nhưng nếu là Thái Khư Tông gặp nạn, vậy thì chúng ta ở xa thánh địa cũng là lực bất tòng tâm."
"Lấy đại cục làm trọng, chúng ta đã là đệ tử Thái Khư Tông, thì lúc này phải lấy thủ hộ Thái Khư Tông làm nhiệm vụ của mình."
Đám người cũng đều nhao nhao gật đầu đồng ý.
Gia Quốc Gia Quốc, trước có nhà rồi mới có nước.
Nếu là ngay cả gia đình nhỏ đều không bảo vệ được, thì làm sao nói đến chuyện bảo vệ đất nước?
Nếu tất cả mọi người đều quyết định quay về Thái Khư Tông, Lục Tiểu Xuyên liền định ra việc này: "Tốt, các ngươi mau đi thu thập một chút đồ đạc đi, ta đi nói với Thánh Chủ một tiếng."
Dứt lời, Lục Tiểu Xuyên liền rời đi.
Vừa ra khỏi sân nhỏ, Cưu Viêm trưởng lão liền đi tới: "Lục tiên sinh, Thánh Chủ cho mời."
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Cưu Viêm trưởng lão: "Gọi ta là Tiểu Xuyên là được rồi, như vậy nghe sẽ thân thiết hơn một chút."
"Lục tiên sinh xưng hô như vậy, quá mức khách khí, ta không thích."
Nghe được Lục Tiểu Xuyên nói, Cưu Viêm trưởng lão không khỏi sững sờ một chút.
Sau nửa ngày, mới gật đầu nói: "Được, vậy ta cũng không khách khí nữa, về sau sẽ gọi ngươi là Tiểu Xuyên."
Đối với Cưu Viêm trưởng lão, Lục Tiểu Xuyên trong lòng vẫn rất kính trọng, cũng rất cảm kích.
Lục Tiểu Xuyên luôn luôn tuân theo một nguyên tắc làm người, đó là chịu ơn một giọt nước, ắt sẽ báo đáp bằng cả dòng suối.
Cưu Viêm trưởng lão đối với hắn có ân.
Lục Tiểu Xuyên cùng Cưu Viêm trưởng lão rất nhanh liền đến thánh điện.
Bắc Hoang Thánh Chủ cùng tất cả trưởng lão đều ở đây, vừa rồi một mực thương nghị.
Nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên tới, Bắc Hoang Thánh Chủ cũng đem sự tình bọn hắn vừa thương nghị nói lại một lần cho Lục Tiểu Xuyên, giống như là đang báo cáo với Lục Tiểu Xuyên vậy.
Lục Tiểu Xuyên bây giờ là người mạnh nhất được tám đại thánh địa công nhận, tự nhiên cũng là Chúa Tể Giả của tám đại thánh địa.
Mặc dù Lục Tiểu Xuyên cự tuyệt đề nghị Chúa Tể tám đại thánh địa, nhưng trong lòng U Hoang Thánh Chủ, Lục Tiểu Xuyên vẫn là người thống trị.
Sau khi nghe xong rất nhiều bố trí cùng cách đối phó của Bắc Hoang Thánh Chủ, Lục Tiểu Xuyên khẽ gật đầu nói: "Rất tốt, cơ bản chu đáo, những phương diện có thể nghĩ tới đều đã nghĩ đến, tạm thời mà nói hẳn là không có chỗ nào bỏ sót, tạm thời cứ theo kế hoạch này chấp hành là được."
Nhận được sự khẳng định của Lục Tiểu Xuyên, Bắc Hoang Thánh Chủ liên tục gật đầu: "Tốt, vậy ta sẽ theo kế hoạch này chấp hành."
Lục Tiểu Xuyên nói: "Dục hỏa mới có thể trọng sinh, nếu đây là kiếp nạn mà tám đại thánh địa của chúng ta không thể tránh khỏi, vậy thì tám đại thánh địa của chúng ta cũng chỉ có thể dũng cảm ứng kiếp, chịu đựng gặp trắc trở này."
"Đã là gặp trắc trở, có lẽ cũng là cơ duyên."
"Đây đối với tám đại thánh địa của chúng ta mà nói, cũng sẽ là một lần sinh tử ma luyện, là một lần thoát thai hoán cốt, một cơ hội dục hỏa trùng sinh."
"Kẻ yếu, nhất định sẽ bị đào thải."
"Hiện tại tám đại thánh địa của chúng ta phải đối mặt là Hắc Long giới, thậm chí là toàn bộ Cửu Long thế giới, muốn dung nhập vào vũ đài lớn mênh mông của thế giới này, vậy thì không thể tránh khỏi cạnh tranh."
"Tám đại thánh địa của chúng ta muốn trở lại đỉnh phong, muốn lần nữa đứng vững gót chân, thì cửa ải này nhất định phải vượt qua, chỉ cần trải qua khảo nghiệm tàn khốc của sự ma luyện, mới có thể lột xác, trở lại với diện mạo hoàn toàn mới, đứng lên trên vũ đài lớn của thế giới."
Những lời này của Lục Tiểu Xuyên, khiến tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
Rất tán thành.
Cũng đều ném tới Lục Tiểu Xuyên ánh mắt kính nể.
Tuổi còn nhỏ, nhưng lại có cảm ngộ sâu sắc về thế đạo như vậy.
Cách cục này, tầm nhìn này, xác thực là người thường khó có thể so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận