Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 456: Ta Lục mỗ đầu người một lần cho người khác làm đại gia, không cho dập đầu tính toán chuyện ra sao?

**Chương 456: Ta Lục mỗ lần đầu làm đại gia của người khác, không dập đầu thì tính là chuyện gì?**
"Hừ hừ, 30 tỷ? Ngươi thật sự dám công phu sư tử ngoạm." (câu này là thành ngữ) "Ngươi phải có bản lĩnh không bị dọa tè ra quần, quỳ xuống cầu xin tha thứ, vậy thì 30 tỷ bản thiếu gia cho ngươi thì có làm sao?"
"Chỉ cần tiểu tử ngươi có bản lĩnh cầm 30 tỷ này, vậy bản thiếu gia tuyệt đối không thiếu một phần cho ngươi."
Thiếu gia áo xanh ngược lại là rất có khí phách.
Hắn cho rằng uy danh Trường Tôn Gia của hắn có thể dọa đến Lục Tiểu Xuyên.
Cho nên, hắn rất mạnh mẽ.
Nói theo tình huống bình thường, ai dám trêu chọc Trường Tôn Gia nửa phần?
Trừ sáu cự đầu ở Thanh Hà Quận, bất kỳ thế lực nào khác Trường Tôn Gia đều có thể hoàn toàn không cần để vào mắt, có thể xem thường hết thảy.
"Vậy ngươi nói một chút thôi, ta rửa tai lắng nghe." Lục Tiểu Xuyên nhún vai, làm một cái thủ hiệu mời về phía thiếu gia áo xanh.
Tên kia gã sai vặt lập tức đứng dậy, hắng giọng một cái nói: "Vị khách quan này, hay là để ta trịnh trọng giới thiệu một chút với các ngươi."
"Chúng ta Thanh Hà Quận có một phủ hai tông ba gia tộc, điểm này chắc hẳn mấy vị khách quan đều rõ ràng, đây là chuyện mọi người đều biết ở Thanh Hà Quận ta."
"Sáu thế lực lớn này cũng được người Thanh Hà Quận chúng ta gọi là sáu cự đầu, mà ở dưới sáu cự đầu này, chính là Trường Tôn Gia, cũng được xưng là cự đầu thứ bảy."
"Thực lực của Trường Tôn Gia, hoàn toàn không thua gì ba đại gia tộc, hoàn toàn có thể sánh ngang với ba đại gia tộc."
"Chỉ bất quá bởi vì Trường Tôn Gia là gia tộc mới quật khởi mạnh mẽ gần trăm năm nay, xem như tân quý lực lượng, cho nên muốn nhận được sự tán thành của toàn bộ Thanh Hà Quận, còn cần một chút thời gian tích lũy mới được."
"Nhưng sự cường đại của Trường Tôn Gia là không thể phủ nhận, cho dù là ba đại gia tộc ở Thanh Hà Quận ta, cũng không dám tùy tiện đắc tội Trường Tôn Gia."
"Cho nên ——"
Gã sai vặt sau khi nói xong, bày ra vẻ mặt ngạo kiêu, nhìn Lục Tiểu Xuyên thành khẩn nói "vị khách quan này, ngài hiện tại biết Trường Tôn Gia rốt cuộc cường đại đến cỡ nào đi?"
"A đúng rồi, nói thêm với khách quan ngài, ba thành trở lên các nơi ở Tìm Hoa Thành này đều do Trường Tôn Gia làm lão bản phía sau, không khoa trương chút nào, Trường Tôn Gia chính là thiên ở Tìm Hoa Thành, chính là chủ nhân phía sau Tìm Hoa Thành, là người thống trị nơi này, nắm giữ quyền sinh sát ở Tìm Hoa Thành."
"Trường Tôn Gia có rất nhiều cường giả đang đóng giữ bên trong Tìm Hoa Thành, một khi có ai trêu chọc người của Trường Tôn Gia, dám gây chuyện ở trên địa bàn Trường Tôn Gia, hậu quả kia coi như vô cùng nghiêm trọng."
Nói xong lời cuối cùng, gã sai vặt trả lại cho Lục Tiểu Xuyên một cái ánh mắt ngươi biết đấy.
Nói gần nói xa đều ám chỉ Lục Tiểu Xuyên, hắn nếu dám can đảm đắc tội thiếu gia Trường Tôn Gia, hậu quả kia sẽ phi thường nghiêm trọng.
Thiếu gia Trường Tôn Gia, là đại bồ tát mà hắn Lục Tiểu Xuyên không trêu chọc nổi.
Thiếu gia áo xanh mang dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần ngạo mạn nhìn Lục Tiểu Xuyên: "Tiểu tử, hiện tại ngươi biết Tôn gia lợi hại chưa? Hiện tại biết sợ chưa?"
"Nếu là biết sợ, vậy ngươi biết nên làm như thế nào."
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi hỏi một câu: "Vậy ta nên làm như thế nào?"
Thiếu gia áo xanh lập tức giận không thôi, mắng về phía Lục Tiểu Xuyên: "Nói nhảm, đương nhiên là quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn ta đến dạy?"
"Đương nhiên muốn, ta sẽ không nha, nếu không Trường Tôn thiếu gia dạy ta?" Lục Tiểu Xuyên gật đầu nói.
Lời này, lập tức làm cho thiếu gia áo xanh cảm nhận được tràn đầy hương vị trêu tức.
Thiếu gia áo xanh lập tức thẹn quá hóa giận, vừa muốn bộc phát, Lục Tiểu Xuyên bỗng nhiên chỉ chỉ vào mũi mình, hỏi thiếu gia áo xanh: "Ngươi làm sao không hỏi xem ta là ai, vậy ngươi biết ta là ai không?"
"Tin hay không ngươi biết ta là ai, ngay lập tức sẽ quỳ xuống cho ta?"
Ân?
Lời nói của Lục Tiểu Xuyên, lập tức dọa thiếu gia áo xanh.
Khiến thiếu gia áo xanh lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác đánh giá Lục Tiểu Xuyên, nghĩ thầm chẳng lẽ người trước mắt là một tôn đại bồ tát phải không?
Nhưng không có đạo lý a, nhìn thế nào cũng không giống.
Hẳn là ếch ngồi đáy giếng (thành ngữ) chưa thấy qua việc đời mới đúng, có thể có lai lịch lớn gì?
Thiếu gia nhà sáu cự đầu đúng vậy không đến những chỗ như thế này, trừ công tử phong lưu đệ nhất Thanh Hà Quận kia Lý Thừa Trạch.
Nhưng hắn lại nhận ra Lý Thừa Trạch.
Cho nên, căn bản không có khả năng còn có những người khác.
"Bản thiếu mặc kệ ngươi là cọng hành nào hay con ếch ngồi đáy giếng ở đâu, hôm nay ngươi đã triệt để chọc giận bản thiếu gia." Thiếu gia áo xanh phẫn nộ không thôi, nghiến răng nghiến lợi với Lục Tiểu Xuyên.
Sau đó nháy mắt với tên kia gã sai vặt.
Tên kia gã sai vặt lập tức gật đầu lĩnh mệnh, cấp tốc chạy ra ngoài.
Không cần đoán cũng biết, là muốn đi gọi viện binh.
Đối với cái này, Lục Tiểu Xuyên tự nhiên không thèm để ý nửa phần.
Toàn bộ Thanh Hà Quận, hắn Lục mỗ vẫn có thể đi ngang.
Ngươi cứ việc gọi cứu binh, có thể uy hiếp đến hắn Lục mỗ nửa phần, tính toán hắn Lục mỗ vô năng.
Lục Tiểu Xuyên mang vẻ mặt hiền lành cười nhìn thiếu gia áo xanh, nói: "Đã ngươi không muốn biết, vậy ta liền miễn phí nói cho ngươi, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói cho ngươi một lần, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vẽ trọng điểm quay đầu muốn kiểm tra."
"Nghe cho kỹ, ta —— là đại gia ngươi!"
Vừa dứt lời, một bàn tay của Lục Tiểu Xuyên liền giơ lên thật cao.
Sau đó —— Rơi xuống thật mạnh trên khuôn mặt của thiếu gia áo xanh.
Đùng!
Vừa nhanh vừa chuẩn lại hung ác!
Bịch!
Cái tát này của Lục Tiểu Xuyên dùng mấy phần lực lượng, mà lại góc độ nắm chắc vừa đúng.
Cho nên, tát một cái, trực tiếp khiến thiếu gia áo xanh quỳ xuống.
Quỳ gối thật mạnh trước mặt Lục Tiểu Xuyên.
Một màn này, lập tức dọa hai người phía sau sợ đến ngây người.
Bọn họ há hốc mồm, trân trối nhìn thiếu gia áo xanh đang quỳ trên mặt đất.
Thật sự quỳ rồi?
Cái này cái này cái này —— Nhìn thiếu gia áo xanh quỳ trên mặt đất, Lục Tiểu Xuyên lúc này mới gật đầu hài lòng: "Ân ngoan, nhìn thấy đại gia biết quỳ xuống, bất quá ——"
"Hình như còn thiếu chút ý tứ, chỉ quỳ mà không dập đầu sao được?"
"Ta Lục mỗ lần đầu làm đại gia của người khác, không cho dập đầu thì tính là chuyện gì?"
"Cái này nếu như bị người khác biết, còn tưởng rằng ta làm đại gia không đảm đương nổi."
"Ân, đầu nhất định phải đập a!"
Nói xong, Lục Tiểu Xuyên lập tức đưa tay ấn đầu thiếu gia áo xanh xuống.
Thiếu gia áo xanh còn đang trong trạng thái mộng mị sau khi bị Lục Tiểu Xuyên tát một cái.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn chịu ba cái tát vang dội của Lục Tiểu Xuyên, cái sau nặng hơn và vang hơn cái trước.
Cái tát này, tát thiếu gia áo xanh đến mức đầu óc trống rỗng, vù vù rung động, ý thức tan rã.
Không đợi thiếu gia áo xanh lấy lại tinh thần, Lục Tiểu Xuyên lại nhấn đầu của hắn, đập mạnh xuống sàn nhà.
Đầu của thiếu gia áo xanh đập mạnh xuống sàn nhà, trực tiếp làm sàn nhà thủng một lỗ.
Dập đầu một cái thật mạnh cho Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên lúc này mới phủi tay, tỏ vẻ hài lòng: "Không tệ không tệ, trẻ con là dễ dạy."
"Biết ta nghèo, cố ý chạy tới tận cửa dập đầu cho ta, đưa tiền hiếu kính một chút đại gia, là đứa trẻ có chút hiếu tâm."
"Vậy 300 tỷ, hiện tại đã có thể cho chưa?"
Nghe nói như thế, hai tên thiếu gia Trường Tôn Gia sau lưng thiếu gia áo xanh kia lại trợn tròn mắt.
Vừa rồi còn 30 tỷ, sao lại thêm một số không?
Vậy lát nữa có phải là muốn biến thành ba ngàn tỷ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận