Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 559: Không không không, ý của ta là, một thân tiền tài, mỗi người

**Chương 559: Không không không, ý của ta là, toàn bộ gia sản, mỗi người**
Lục Tiểu Xuyên chậm rãi mở miệng nói: "Cũng không phải không thể a."
Ân?
Lục Tiểu Xuyên vừa nói, Lý Thừa Trạch bọn hắn đều trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
Có thể?
Việc này có chút không giống phong cách làm việc của đại ca (đại sư huynh) a!
Càn Nhận lập tức vui mừng, tràn đầy mong đợi nhìn Lục Tiểu Xuyên.
Long Trường Phong cơn giận lúc này mới tiêu tan, xem như ngươi Lục Tiểu Xuyên thức thời.
Lục Tiểu Xuyên ung dung nói tiếp: "Quê nhà ta có câu nói, không có chuyện làm ăn nào không được, chỉ có cái giá đưa ra không đúng, thứ gì cũng có giá của nó, chỉ cần giá cả đúng thì không có gì là không thể."
"Hiểu ý ta chứ?"
Nghe đến đây, Lý Thừa Trạch bọn hắn mới hiểu Lục Tiểu Xuyên muốn làm gì.
Đây quả nhiên rất Lục Tiểu Xuyên.
Kiếm tiền nha, lúc nào cũng không khó coi.
Càn Nhận bọn hắn nhất thời hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng là lần đầu gặp phải vấn đề này.
Nhất thời rất nhiều người đều không kịp phản ứng, không biết là có ý gì.
Long Trường Phong bỗng nhiên khịt mũi coi thường, cười lạnh một tiếng: "Ha ha, nói nãy giờ, hóa ra là muốn tiền?"
"Muốn tiền thì ngươi nói sớm có phải hơn không, vòng vo tam quốc như đàn bà."
"Quả nhiên là không phóng khoáng, vậy mà lại thích những thứ tục tĩu như vậy."
"Nếu là chuyện tiền bạc, vậy thì dễ làm rồi, nói thẳng số lượng đi."
Lời nói của Long Trường Phong lập tức thức tỉnh đám người.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, hóa ra Lục Tiểu Xuyên là muốn tiền.
Lập tức trêu chọc đến không ít người đều khịt mũi coi thường Lục Tiểu Xuyên, mặt tràn đầy khinh bỉ.
Có thể tiến vào bí cảnh Võ Công Sơn, ai mà không phải gia thế hiển hách?
Tiền đối với bọn hắn mà nói, vậy cũng là vật ngoài thân, là tục vật.
Thứ này bọn hắn bình thường cũng sẽ không thèm nhìn nhiều.
Bọn hắn tu luyện cũng không cần linh thạch linh tinh, trực tiếp vận dụng Tiên Linh là được, hoặc là tiến vào trong Tụ Linh Trận, thứ nào mà không mạnh hơn linh thạch linh tinh?
Lại nói, bọn hắn tu luyện cần cũng không nhiều.
Cho nên, có nhiều tiền hơn nữa đối với bọn hắn mà nói, cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Tục vật mà thôi, không đáng nhắc tới.
Cho nên, bọn hắn đối với hành động của Lục Tiểu Xuyên, tự nhiên đều tỏ vẻ xem thường.
Loại tuyệt thế thiên tài cấp bậc này, một thân toàn mùi tiền.
Tất cả mọi người đều khinh thường kết giao với Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên nhìn về phía Long Trường Phong, bĩu môi nói: "Ngươi hào khí như thế sao? Xem ra ngươi rất có tiền nhỉ? Ngươi có vẻ xem thường bộ dáng ta thích tiền?"
Long Trường Phong cười lạnh một tiếng, nói "hào khí không dám nói, rất có tiền cũng không dám nói, nhưng ít ra cũng đủ dùng, tiền vẫn có thể lấy ra được một chút."
"Chỉ là ta đối với thứ này không có hứng thú, cho nên bình thường trên người cũng ít mang theo thôi."
"Thứ tục nhân thích, ta xem thường thì có vấn đề gì không?"
Đối mặt với lời trào phúng của Long Trường Phong, Lục Tiểu Xuyên lại không hề tức giận.
Ngược lại là nhếch miệng nói: "Thứ tục nhân thích, đôi khi mới là thứ tốt nhất trên thế giới này, thứ nguyên thủy nhất, thuần phác nhất."
"Tiền nha, là thứ tốt, chỉ là các ngươi không giỏi phát hiện ra mà thôi."
Hừ hừ!
Long Trường Phong cười đến càng thêm khịt mũi coi thường.
Thứ không thể tục tĩu hơn, tốt cái gì?
Đối với người bình thường là tốt, đối với người ở cấp độ như bọn hắn mà nói, chẳng qua đều là tục vật.
"Đừng nói nhảm, nói nhanh số lượng đi, tiền có thể giải quyết vấn đề thì đều không phải là vấn đề." Long Trường Phong không nhịn được thúc giục Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên vươn một ngón tay về phía Long Trường Phong, không nói gì.
Long Trường Phong nhìn Lục Tiểu Xuyên, cười khẽ một tiếng nói "10.000 linh tinh?"
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu.
"100.000?" Long Trường Phong lại báo số lượng.
Lục Tiểu Xuyên vẫn lắc đầu.
Lần này, sắc mặt Long Trường Phong lập tức trầm xuống, lạnh giọng khó chịu nói "một triệu?"
"Hừ hừ, ngươi thật sự dám công phu sư tử ngoạm, cái giá này ngươi thật sự dám báo?"
"Mặc dù nhà của chúng ta đều rất có tiền, nhưng ai cũng không phải đồ ngốc, ngươi cảm thấy chúng ta dựa vào cái gì mà cho ngươi một triệu?"
"Giữa ban ngày ban mặt mà nằm mơ thế hả? Muốn cái gì?"
"Ngươi biết một triệu linh tinh có bao nhiêu không?"
"Có thể đập chết ngươi, tin không?"
"Mở miệng liền một triệu, cũng thật không sợ vọt đến đầu lưỡi?"
"Làm người vẫn nên thực tế chút, bớt mơ mộng hão huyền đi, nếu không ngươi một khối linh thạch cũng không chiếm được."
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu nói: "Không không không, ý của ta là, toàn bộ gia sản, mỗi người."
Mỗi người, toàn bộ gia sản?
Ý là muốn vét sạch toàn bộ tiền tài trên người mỗi người sao?
Đúng là kẻ hung hãn a.
Đám người sửng sốt một lát, không ít âm thanh xem thường, giận mắng khó chịu liên tiếp vang lên.
Có dám không biết xấu hổ một chút không?
Long Trường Phong trực tiếp tức giận cười: "Vốn tưởng rằng khẩu vị ngươi lớn là một triệu, không ngờ ngươi tính toán xa không chỉ một triệu, ngươi thật sự dám nói?"
"Chúng ta ở đây có hơn trăm người, trên người chúng ta dù thế nào đi nữa, cũng không có khả năng không có nổi 10.000 linh tinh, tiền tài trên người mọi người ở đây cộng lại, khẳng định vượt xa một triệu."
"Lục Tiểu Xuyên, ngươi, một kẻ nhà quê đầy mùi tục tĩu, ngươi làm sao dám?"
"Ngươi có thật không sợ bị bội thực?"
"Ngươi có phải thật sự cảm thấy chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào với ngươi, chỉ có thể mặc cho ngươi xâm lược?"
Lục Tiểu Xuyên nhún vai, vẻ mặt đương nhiên nói với Long Trường Phong "Đúng vậy, các ngươi xác thực không có bất kỳ biện pháp nào với ta, chẳng lẽ việc này có vấn đề gì không?"
"Nếu không ngươi Long Trường Phong nói thử xem, ngươi có thể làm gì ta Lục mỗ nhân?"
"Muốn đánh nhau? Mười tên Long Trường Phong ngươi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của ta Lục mỗ nhân, ta Lục mỗ nhân muốn g·iết ngươi Long Trường Phong, vậy thì khác gì g·iết một con gà con?"
"Cho nên, ngươi nói ta Lục mỗ nhân sao dám làm như vậy?"
"Ngươi ——"
Lại bị Lục Tiểu Xuyên sỉ nhục trước mặt mọi người, mặt Long Trường Phong tái mét.
Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, có thể Long Trường Phong lại không thể làm gì.
Hắn tự nhiên biết, hắn căn bản không phải đối thủ của Lục Tiểu Xuyên.
Cho nên, lời này hắn thật sự không có gì để phản bác.
Chỉ có thể vừa tức vừa phẫn nộ, vừa hận vừa bất đắc dĩ.
Lục Tiểu Xuyên tiếp tục công kích Long Trường Phong: "Ngươi không phải vừa rồi nói rất nhẹ nhàng sao, tiền tài các ngươi đều coi là cặn bã? Các ngươi đều không phải tục nhân, đều không để ý đến tiền tài."
"Nếu là như vậy, vậy tại sao còn không nỡ số tiền ít ỏi trên người?"
"Các ngươi vứt bỏ những thứ nghèo hèn, ta Lục mỗ nhân lại thích, vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?"
"Các ngươi đem những tục vật kia ném cho ta Lục mỗ nhân, ta Lục mỗ nhân nói cho các ngươi biết khảo nghiệm của Long Vương Thôn, tất cả đều vui vẻ, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?"
"Đây là điều kiện duy nhất của ta, các ngươi muốn làm chuyện làm ăn này thì làm, không muốn thì thôi, ta Lục mỗ nhân xưa nay không làm chuyện ép mua ép bán."
Dứt lời, Lục Tiểu Xuyên liền quay người vào nhà.
Cũng lười nói thêm gì nữa.
Người làm ăn nha, phải để ý chính là lòng người, làm thế nào nắm bắt nhân tâm tốt mới là mấu chốt để tối đa hóa lợi ích.
Rất hiển nhiên, Lục Tiểu Xuyên am hiểu sâu đạo này.
Thấy Lục Tiểu Xuyên chuẩn bị vào phòng, Long Trường Phong lập tức nóng nảy, hắn vội vàng hét lớn với Lục Tiểu Xuyên: "Được, tiền chúng ta cho ngươi là được."
"Nhưng ngươi tốt nhất cam đoan, tin tức ngươi cho chúng ta là đúng, nếu không ngươi biết hậu quả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận