Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 597: Không gian ảo giác giả tượng?

**Chương 597: Không gian ảo giác giả tượng?**
Lý Thừa Trạch bọn hắn trọng trọng gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Hết thảy duy tâm.
Tâm không bị ràng buộc, vô địch.
Đạo lý ai cũng hiểu.
Nhưng muốn làm được lại rất khó khăn.
Lý Thừa Trạch bọn hắn cũng không có nửa điểm trì hoãn, từng người một lòng dạ kiên định, không sợ hãi, đạp gió rẽ sóng, vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến lên.
Lý Thừa Trạch bọn hắn cũng đều bước lên sườn núi tuyệt vọng.
Lục Tiểu Xuyên tiếp tục tiến lên.
Mặc dù mỗi bước đi đều rất gian khổ, nhưng Lục Tiểu Xuyên vẫn vững như "lão cẩu", mỗi bước đi đều rất ổn, không hề nhận bất kỳ trở ngại nào, cứ thế thuận lợi tiến về phía trước.
Một trăm bước.
Hai trăm bước.
......
Một ngàn bước.
Hai ngàn bước.
......
Rất nhanh, Lục Tiểu Xuyên đã đi được hơn 3000 bước.
Mà Lý Thừa Trạch mấy người bọn họ, cũng đều theo sát phía sau Lục Tiểu Xuyên, cách đó không xa.
Tần Hàn Yên biểu hiện là người có biểu hiện tốt nhất, ngoại trừ Lục Tiểu Xuyên, nàng theo sát Lục Tiểu Xuyên, xếp ở vị trí thứ hai.
Liễu Yêu Yêu tình huống kém hơn một chút, nàng tạm thời xếp hạng chót.
Những người khác, trên cơ bản cũng nằm trên một đường thẳng, không kém nhau nhiều, đôi khi cũng chỉ chênh lệch một hai bước mà thôi.
Liễu Yêu Yêu mặc dù ở vị trí cuối cùng, nhưng khoảng cách với những người khác cũng tịnh không có bị kéo ra quá xa, cũng chỉ hơn 10 bước mà thôi.
Long Trường Phong bọn hắn cũng lần lượt chạy tới bên này.
Dương Sư Mạc khảo nghiệm, hy sinh tám người.
Những người khác dưới sự dẫn dắt của Long Trường Phong mấy người bọn họ, cũng đều thuận lợi vượt qua được khảo nghiệm của Dương Sư Mạc.
Đi tới sườn núi tuyệt vọng để khảo nghiệm, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không có người nào có thể giúp được ai cả.
Chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân để vượt qua khảo nghiệm này.
Long Trường Phong vốn còn muốn tiếp tục dẫn dắt mọi người vượt qua thử thách, suy nghĩ nhiều hơn để lung lạc một số người, thu hoạch một ít nhân tình, sau này còn dùng tới.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Long Trường Phong tính toán rất tốt.
Nhưng tiếc là "lão thiên" cũng không tác thành cho hắn.
Long Trường Phong cũng rất nhanh liền phát hiện ra khảo nghiệm sườn núi tuyệt vọng này hắn căn bản là không giúp được bất luận kẻ nào.
Bất quá Long Trường Phong vẫn khéo léo ăn nói, mặc dù không thể tiến thêm một bước để lung lạc nhân tâm, nhưng cũng củng cố được một chút nhân tâm mà hắn vất vả có được.
Tất cả mọi người đều bước lên sườn núi tuyệt vọng.
Lục Tiểu Xuyên ngược lại dần dần vào guồng, càng về sau, bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.
Rất nhanh, Lục Tiểu Xuyên đã đi được một vạn bước.
Nhưng, cho dù đi một vạn bước thì phía trước vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Đi một vạn bước cũng như không đi.
Tình huống như thế, khiến cho Lục Tiểu Xuyên ý thức được tình hình không thích hợp.
Trong này tất nhiên là có điều kỳ quặc.
Đây mới thực sự là khảo nghiệm về độ khó.
Những độ khó khác, đều có thể vượt qua, cũng không tính là quá khó.
Ít nhất Lý Thừa Trạch mấy người bọn họ đều làm được.
Nhưng khảo nghiệm chân chính, chính là ở đây.
Vì để nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng mình, Lục Tiểu Xuyên tiếp tục đi tới.
Rất nhanh, Lục Tiểu Xuyên lại đi thêm một vạn bước.
Nhưng phía trước vẫn không nhìn thấy bất luận điểm cuối nào, cảm giác không khác gì so với lúc một vạn bước vừa rồi.
Thậm chí Lục Tiểu Xuyên quay đầu nhìn lại, cũng không có cảm thấy hắn bây giờ cách chân núi tuyệt vọng 2 vạn bước, mà cảm giác giống như rất gần, cũng không có đi ra quá xa.
Loại tình huống này, làm cho Lục Tiểu Xuyên nhíu mày thật sâu.
Ý thức được tình huống có chút kỳ lạ, quỷ dị.
Tình huống như thế, cũng là lần đầu tiên Lục Tiểu Xuyên gặp phải.
Sao lại có tình huống kỳ quái như vậy xuất hiện?
Lục Tiểu Xuyên lại tiếp tục đi về phía trước 2 vạn bước, lần này Lục Tiểu Xuyên đi thêm một chút, để xem xét tình hình.
Kết quả tình huống vẫn như cũ.
Lần này, Lục Tiểu Xuyên rõ ràng đi 2 vạn bước, thế nhưng quay đầu nhìn lại, Lục Tiểu Xuyên phát hiện hắn cách chân núi tuyệt vọng, khoảng cách cũng không có so với vừa rồi cảm giác là tăng lên bao nhiêu.
Ít nhất xa xa không có 2 vạn bước.
Thế nhưng Lục Tiểu Xuyên vừa rồi rõ ràng đã thực sự đi 2 vạn bước.
Đi một khoảng cách rất xa như thế.
Nhưng vì cái gì thực tế thể hiện ra, lại không có bao nhiêu?
Là nơi này không gian có vấn đề hay là cái gì có vấn đề?
Hay là nói bản thân sườn núi tuyệt vọng quỷ dị?
Chẳng lẽ sườn núi tuyệt vọng sẽ liên tục co lại?
Nhưng khả năng này, Lục Tiểu Xuyên cũng rất nhanh liền nghiệm chứng là nó không tồn tại.
Hắn tại chỗ chờ đợi một đoạn thời gian, nhìn chằm chằm vào chân núi tuyệt vọng, nhưng khoảng cách không có bất kỳ biến hóa nào.
Không có cảm giác.
Cho nên, vấn đề hẳn không phải xuất hiện ở nơi đây.
Nếu như vấn đề không phải xuất hiện ở nơi đây, vậy có thể là xuất hiện trên không gian?
Trước mắt tất cả những gì chứng kiến, có lẽ cũng chỉ là không gian giả tượng?
Là không gian quỷ dị, tạo thành tình huống như thế?
Không nhìn thấy điểm cuối của sườn núi tuyệt vọng, cũng không nên là chân chính không nhìn thấy phần cuối.
Chỉ là không gian ‘ảo giác’ mới có thể khiến người ta cảm thấy không nhìn thấy phần cuối.
Nơi này không gian, có lẽ ngươi bước về trước một bước, nhưng kỳ thật trên thực tế cũng không có tiến lên được bao nhiêu.
Ngẫm nghĩ một phen, Lục Tiểu Xuyên cảm thấy sườn núi tuyệt vọng có độ khó lớn nhất hẳn là nằm ở không gian.
Nhưng ——
Muốn thế nào để giải quyết vấn đề này?
Điểm này, cũng làm cho Lục Tiểu Xuyên có chút đau đầu.
Lục Tiểu Xuyên tạm thời cũng tìm không được biện pháp giải quyết vấn đề.
Chỉ là cảm thấy vấn đề hẳn là xuất hiện ở không gian.
Nhưng không gian tại sao lại như vậy?
Lục Tiểu Xuyên cũng không biết.
Muốn thế nào để giải quyết vấn đề này?
Lục Tiểu Xuyên cũng không biết.
Cần phải thấy rõ pháp tắc không gian sao?
Bình thường mà nói, là cần đạt đến thành tiên cảnh mới có thể bắt đầu tiếp xúc đến pháp tắc.
Lục Tiểu Xuyên thế nhưng còn chưa tiếp xúc đến pháp tắc, lại càng không cần phải nói đến pháp tắc không gian.
Nếu nói cần lĩnh ngộ một chút pháp tắc không gian mới có thể vượt qua được khảo nghiệm này, vậy thì quá khó khăn.
Thành tiên cảnh trở xuống, chỉ sợ khó có người có thể làm được.
Nếu đây là khảo nghiệm của sườn núi tuyệt vọng, vậy từ xưa đến nay đoán chừng đều không có mấy người có thể làm được.
Cho nên, Lục Tiểu Xuyên cũng không cho rằng, khảo nghiệm sườn núi tuyệt vọng lại khó đến mức này.
Nếu là mấy đạo khảo nghiệm sau cùng có khó khăn như vậy, vậy thì còn có chút khả năng.
Nhưng mà khảo nghiệm sườn núi tuyệt vọng, hẳn là còn chưa đến mức đó.
Cho nên, trong lòng Lục Tiểu Xuyên vẫn loại bỏ khả năng này.
Ngoại trừ khả năng này, Lục Tiểu Xuyên tạm thời cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Ngẫm nghĩ rất lâu, Lục Tiểu Xuyên mới tiếp tục đi tới.
Vừa đi tới, vừa nghĩ ngợi về vấn đề này.
Bất tri bất giác, lại đi thêm vạn bước.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, không nghĩ ra được nguyên do.
Tình huống vẫn không có nửa điểm thay đổi.
Vẫn là không nhìn thấy phần cuối.
Tình huống này, làm cho Lục Tiểu Xuyên hiểu rõ một chuyện.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ mãi mãi cũng đi không đến được phần cuối, mãi mãi không có cách nào vượt qua được khảo nghiệm này.
Cứ tiếp tục như vậy, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, sẽ chỉ là uổng phí công sức.
Điểm mấu chốt bây giờ, là phải tìm được mấu chốt để vượt qua được khảo nghiệm này.
Chỉ có hiểu rõ được điểm này, mới có thể vượt qua.
Bằng không mà nói, chỉ sợ là sẽ bị nhốt ở trong này mãi mãi.
Cùng không gian không có quan hệ, vậy rốt cuộc là có quan hệ với cái gì?
Nếu như nói không phải là không gian giả tượng, vậy chính là......
Trong lòng Lục Tiểu Xuyên bỗng nhiên khẽ động, lại nghĩ tới một loại khả năng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận