Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 165: Master Yi cũng là như thế chiêu đãi khách nhân sao?

Chương 165: Master Yi cũng chiêu đãi khách nhân như vậy sao?
Rất nhanh, Tam Dương liền dẫn Lục Tiểu Xuyên tới một gian phòng.
Căn phòng này không lớn, cũng rất đơn sơ, dường như có chút không tương xứng với thân gia của Dịch Đại Sư.
Đập vào mắt Lục Tiểu Xuyên là Dịch Đại Sư đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, ở đó chăm chú nghiên cứu các loại linh dược, vô cùng chuyên chú, Lục Tiểu Xuyên hai người tiến vào mà Dịch Đại Sư vẫn không hề dừng công việc trong tay.
Nhìn vị lão giả lôi thôi lếch thếch, có chút lôi thôi này, không khỏi khiến người ta có chút hoài nghi, đây thật sự là vị Dịch Đại Sư có thân phận cao thượng ở thánh địa sao?
Chắc chắn không phải hàng giả mạo, kém chất lượng chứ?
Dịch Đại Sư, không phải là người ăn nói có ý tứ, thần sắc uy nghiêm, cao cao tại thượng đại sư sao?
Nhưng hình tượng trước mắt này quả thực có chút thấp kém......
"Tam Dương, đi lấy ít hoa quả ướp lạnh đến đây, trước hết để Lục Thánh tử ngồi xuống, ta làm xong công việc trong tay đã." Dịch Đại Sư đầu cũng không ngẩng lên, phân phó Tam Dương một tiếng.
Tam Dương lập tức cung kính nhận lệnh.
"Lục Thánh tử, mời ngài ngồi."
Tam Dương nói với Lục Tiểu Xuyên một câu, sau đó liền quay người đi vào phòng trong.
Ngồi?
Lục Tiểu Xuyên nhìn quanh bốn phía, đừng nói là ghế, ngay cả một cái ghế đẩu cũng không có, vậy thì ngồi ở đâu?
"Ngồi trên mặt đất, làm nghề này của chúng ta không thể sợ bẩn."
Lúc này, Dịch Đại Sư lại không ngẩng đầu lên nói một câu.
Mặc dù hắn không ngẩng đầu, nhưng mọi chuyện dường như hắn đều "nhìn" thấy rõ ràng, rõ như lòng bàn tay.
Được thôi.
Lục Tiểu Xuyên cũng liền ngồi xuống đất.
Rất nhanh, Tam Dương liền bưng một chậu hoa quả đi tới, đặt ở trước mặt Lục Tiểu Xuyên, sau đó Tam Dương liền lui ra ngoài, để Lục Tiểu Xuyên một mình ở trong phòng.
Cảm giác này, có chút kỳ lạ.
Dịch Đại Sư bình thường đều chào hỏi khách nhân như vậy sao?
Bất quá cũng có khả năng, mình ở trong mắt Dịch Đại Sư, cũng không tính là khách.
Không quan trọng.
Điều Lục Tiểu Xuyên lo lắng chính là tôn Đạo khí lô đỉnh kia.
"A ——"
Nhưng khi ánh mắt Lục Tiểu Xuyên rơi xuống đĩa trái cây mà Tam Dương vừa bưng tới, hai mắt lập tức lại sáng lên.
Đây đâu phải hoa quả?
Đây rõ ràng đều là những linh quả trân quý.
Mỗi một quả linh quả có giá trị đều không dưới 100.000 linh thạch, chậu này có khoảng hai mươi quả.
Nói cách khác, riêng chậu linh quả này đã có giá trị hai ba trăm vạn linh thạch.
Cái này ——
Dịch Đại Sư đều chiêu đãi khách nhân như vậy sao?
Nhất định phải hào phóng như thế sao?
Tùy tiện lấy ra một ít linh quả đã có giá trị hai ba trăm vạn linh thạch, bút tích này thực sự là hiếm có.
Lục Tiểu Xuyên suýt chút nữa bị siêu năng lực này của Dịch Đại Sư đánh cho muốn nhận làm nghĩa phụ......
"Không cần khách khí, ăn trước hoa quả ướp lạnh đi, ta còn phải một lát nữa mới xong."
Dịch Đại Sư lại không ngẩng đầu lên nói một câu.
Lục Tiểu Xuyên nhìn Dịch Đại Sư, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ một vấn đề.
Dịch Đại Sư không ngẩng đầu lên như vậy, thật sự có thể nhìn thấy động tác của mình sao?
Có phải hay không khả năng là không nhìn thấy?
Lục Tiểu Xuyên vừa nhìn về phía chậu linh quả kia, nếu Dịch Đại Sư đã bảo mình không cần khách khí, vậy nếu mình khách khí nữa, chẳng phải là không nể mặt Dịch Đại Sư sao?
Cho nên ——
Tuyệt đối không thể khách khí.
Chậu hoa quả này, phải xử lý toàn bộ.
Thế là, Lục Tiểu Xuyên liền ăn như gió cuốn.
Trong chốc lát, hai mươi quả linh quả kia liền bị Lục Tiểu Xuyên tiêu hóa gần như không còn.
Tương đương với việc ăn 3 triệu linh thạch.
Nhưng đối với Hỗn Độn lỗ đen này, cũng bất quá chỉ là để lót dạ mà thôi.
Không nhét thêm một hai trăm triệu vào, chỉ sợ là khó mà đột phá.
3 triệu đối với người khác có lẽ là một khoản tiền lớn, nhưng đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, cũng chỉ là để khai vị mà thôi.
Nhìn chậu đựng quả trống rỗng, Lục Tiểu Xuyên không khỏi nghĩ thầm, nếu như có thể có thêm nhiều linh quả như vậy thì tốt biết mấy.
Nếu có thể ăn no, Lục Tiểu Xuyên có thể ăn đến mức Dịch Đại Sư phá sản.
Mới có 20 quả, không đủ ăn, căn bản là không đủ ăn a!
Tam Dương sao không bày biện nhiều thêm một chút?
Ngay tại thời khắc Lục Tiểu Xuyên cảm khái, Dịch Đại Sư rốt cục làm xong, ngẩng đầu lên, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Lục Tiểu Xuyên.
Bị ánh mắt kia nhìn, Lục Tiểu Xuyên lập tức có cảm giác như bị nhìn thấu.
Khiến Lục Tiểu Xuyên cũng không khỏi tự chủ mà đề cao mấy phần cảnh giác.
Thật là sắc bén ánh mắt.
Thật là mênh mông ánh mắt.
Thật là có lực xuyên thấu ánh mắt.
Ánh mắt như vậy, Lục Tiểu Xuyên cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Không thể không nói, bị ánh mắt này quét qua, khiến Lục Tiểu Xuyên suýt chút nữa tâm hoảng ý loạn.
Bất quá Lục Tiểu Xuyên vẫn ổn định.
Cho dù là đối mặt Dịch Đại Sư, khí thế cũng không thể thua, đúng không?
Không thể sợ hãi.
Khí thế vừa thua, thân phận địa vị lập tức liền rơi xuống.
Nói thế nào thì Lục Tiểu Xuyên hiện tại cũng là Thánh tử thánh địa, thân phận địa vị có thể coi như là sứ giả.
Trước mặt Dịch Đại Sư, Lục Tiểu Xuyên giữ cơ bản khiêm tốn là được, cũng không cần phải khúm núm.
Lại nói, đầu gối của Lục Tiểu Xuyên vẫn luôn rất cứng, cũng không cúi xuống được.
Không có cách nào, uống sữa nhiều, không thiếu canxi.
Lục Tiểu Xuyên không kiêu ngạo, không tự ti, ánh mắt cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Dịch Đại Sư.
Cử động có khí phách như vậy, ngược lại khiến Dịch Đại Sư âm thầm kinh ngạc.
Một tên thiên kiêu vừa mới vào thánh địa, có thể không chút yếu thế mà nhìn thẳng vào hắn?
Vừa rồi ánh mắt kia, Dịch Đại Sư là đang thăm dò Lục Tiểu Xuyên.
Trước đó nghe Cưu Viêm sứ giả bọn hắn nói không ít chuyện liên quan tới Lục Tiểu Xuyên, khiến Dịch Đại Sư đối với Lục Tiểu Xuyên cũng có vài phần hiếu kỳ.
Bắc Hoang vực từ trước tới nay chưa từng có Hỗn Độn đại đạo Thánh thể, Trúc Cơ cảnh tứ trọng, Thánh tử thánh địa......
Mấy loại tình huống này đồng thời xuất hiện trên người một người, đơn giản chính là chuyện khó mà tin nổi.
Trên người tất nhiên là có ẩn giấu thiên đại bí mật.
Bất quá Cưu Viêm sứ giả cũng nói không nhìn thấu Lục Tiểu Xuyên.
Cho nên, Dịch Đại Sư cũng muốn xem thử.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn cũng đồng dạng không nhìn thấu Lục Tiểu Xuyên.
Về cảnh giới, hắn có thể xác nhận, Lục Tiểu Xuyên hoàn toàn chính xác chỉ có Trúc Cơ cảnh tứ trọng.
Điều này rất khó tin, Trúc Cơ cảnh tứ trọng lại có thể đánh bại Phá Khư cảnh nhất trọng tuyệt thế thiên kiêu Ngọa Cửu U, vấn đỉnh thiên kiêu bảng.
Làm sao làm được?
Sự tình nghịch thiên như vậy, chưa từng nghe thấy.
Căn bản từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Đây chính là chỗ đặc thù của Hỗn Độn đại đạo Thánh thể sao?
Bắc Hoang vực trước kia chưa từng xuất hiện qua Hỗn Độn đại đạo Thánh thể, cho nên liên quan tới Hỗn Độn đại đạo Thánh thể, mọi người kỳ thật biết đến cũng không nhiều, cũng chưa thực sự được gặp Hỗn Độn đại đạo Thánh thể, cũng không rõ ràng tình huống thực tế của Hỗn Độn đại đạo Thánh thể rốt cuộc như thế nào.
Bất quá những điều này cũng không phải là điểm Dịch Đại Sư chú ý, cũng không phải là mục đích mà Dịch Đại Sư hôm nay mời Lục Tiểu Xuyên tới.
Dịch Đại Sư nhìn chậu đựng quả trống rỗng, trong lòng lại là một trận âm thầm kinh ngạc.
Thiên địa linh khí ẩn chứa trong chậu linh quả kia vô cùng nồng đậm, không ngờ Lục Tiểu Xuyên vậy mà lại nuốt toàn bộ, hơn nữa còn không có chút việc gì.
Thay bằng một thiên kiêu khác, tuyệt đối không dám làm như vậy.
Linh khí bàng bạc như vậy, chỉ sợ có thể làm no bạo một tên thiên kiêu.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên lại không có chút phản ứng nào.
Điều này thật kỳ quái.
Nhiều linh khí như vậy, lại bị Lục Tiểu Xuyên trong nháy mắt tiêu hóa hấp thu hết?
Nhưng kỳ quái là, nếu Lục Tiểu Xuyên thực sự đem nhiều linh khí như vậy toàn bộ hấp thu tiêu hóa hết, vậy thì cảnh giới đáng lẽ phải có đột phá mới đúng.
Nhưng trên cảnh giới của Lục Tiểu Xuyên, lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Thật sự là quá kỳ quái.
Dịch Đại Sư suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi một câu: "Ngươi đã ăn hết toàn bộ chỗ linh quả này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận