Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 20: Đại sư huynh, ngươi có thể hay không cho ta đè xuống ma?

**Chương 20: Đại sư huynh, huynh có thể giúp ta đè nén ma chướng không?**
Hao tài tiêu tai?
Dọa dẫm chính mình một khoản tiền, đây chính là mục đích của hắn Lục Tiểu Xuyên sao?
Thủ đoạn như thế chỉ vì cầu tài, đây thật là việc mà thủ tịch đệ tử Thái Khư Tông có thể làm ra sao?
Lý Kiếm Tâm nghi hoặc nhìn Lục Tiểu Xuyên, hắn không tin Lục Tiểu Xuyên sẽ tốt bụng nói chuyện như vậy.
Phúc Tửu trưởng lão cũng hết sức ngờ vực, nhìn sâu vào Lục Tiểu Xuyên.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ vì tiền, không thể nào nói như vậy được?
"Nói thẳng điều kiện đi." Lý Kiếm Tâm lạnh giọng nói.
"Danh tiếng của thủ tịch đệ tử Linh Kiếm Tông có đáng giá một triệu linh thạch không?"
Lý Kiếm Tâm nghi hoặc nhìn Lục Tiểu Xuyên, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có thể."
"Danh tiếng của Tần sư muội ta có đáng giá một triệu linh thạch không?"
"Có thể."
"Phí tổn thất tinh thần, phí bịt miệng của ta có đáng giá một triệu linh thạch không?"
"Có thể."
Lục Tiểu Xuyên cười như không cười nhìn Lý Kiếm Tâm, nói: "Vậy tổng cộng bồi thường cho chúng ta ba triệu linh thạch, không quá đáng chứ?"
Lý Kiếm Tâm: "..."
Sắc mặt Phúc Tửu trưởng lão càng thêm âm trầm.
Mặt Lý Kiếm Tâm hoàn toàn tái mét.
Ba triệu linh thạch...
Mặc dù nói hắn là thủ tịch đệ tử Linh Kiếm Tông, nhưng không có khả năng có nhiều linh thạch như vậy.
Sao không đi ăn cướp luôn đi?
Lý Kiếm Tâm rất tức giận, nhưng hắn lúc này lại không dám phát tác.
Lý Kiếm Tâm nhìn Phúc Tửu trưởng lão, Phúc Tửu trưởng lão khẽ gật đầu với hắn.
"Tốt, ba triệu, ta bồi thường." Lý Kiếm Tâm nghiến răng nói.
Lục Tiểu Xuyên lập tức đưa tay ra trước mặt Lý Kiếm Tâm: "Bồi thường ngay, không nhận thiếu nợ."
Lý Kiếm Tâm cố nén cơn giận nhìn Lục Tiểu Xuyên, nói: "Còn những điều kiện khác thì sao? Nói luôn một thể."
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu nói: "Không có, bồi thường xong tiền thì chuyện này coi như kết thúc."
"Dù sao các ngươi là khách, người của Thái Khư Tông chúng ta rất có đạo đãi khách."
"Lý huynh ngươi nhận sai xin lỗi bồi thường, vậy còn có gì mà không bỏ qua được chứ?"
Không có?
Bồi thường tiền là xong?
Lý Kiếm Tâm hiện tại khẳng định 10.000%, Lục Tiểu Xuyên bày ra ván bẫy này, chính là vì moi tiền của mình.
Ba triệu!
Toàn bộ gia sản của hắn còn xa mới có được ba triệu.
Cái gã họ Lục này thật vô sỉ đến cực điểm.
Tuy nhiên lùi một bước mà nói, bồi thường tiền có thể kết thúc chuyện này, vậy cũng tốt rồi.
Không thì thật sự làm lớn chuyện, thì – Thôi vậy.
Nhận thua thôi.
Hao tài tiêu tai.
Lý Kiếm Tâm và Phúc Tửu trưởng lão, hai người gom toàn bộ những thứ đáng giá trên người mình, mới miễn cưỡng góp đủ ba triệu linh thạch giao cho Lục Tiểu Xuyên.
Sau khi nhận được tiền, Lục Tiểu Xuyên lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, phất tay với Lý Kiếm Tâm, nói: "Ta phải ở lại chăm sóc Tần sư muội bị thương, các ngươi xin mời tự nhiên."
Lý Kiếm Tâm và Phúc Tửu trưởng lão làm gì còn mặt mũi nào mà ở lại đây lâu thêm.
Hai người mặt đen rời đi.
Kỳ trưởng lão tiễn hai người rời đi.
Rất nhanh, bên này chỉ còn lại Lục Tiểu Xuyên, Tần Hàn Yên và Liễu Yêu Yêu ba người.
"Sư tỷ, tỷ cũng bị đại sư huynh làm hư rồi, việc hy sinh như vậy tỷ cũng làm sao?" Liễu Yêu Yêu giống như thay Tần Hàn Yên bênh vực kẻ yếu.
Nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên.
Sau khi tranh đoạt vị trí thất bại, Liễu Yêu Yêu đối với Lục Tiểu Xuyên, có thể nói là một bụng oán khí.
Bất quá vừa rồi vì đại cục, Liễu Yêu Yêu vẫn vô cùng phối hợp.
Tập tục ở Linh Khư Phong đều bị đại sư huynh làm hư hết rồi.
Tần Hàn Yên lại nói: "Đại sư huynh muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó."
"Sư tôn không có ở đây, chúng ta đều phải nghe theo đại sư huynh."
Lục Tiểu Xuyên sửa lại: "Sư tôn có ở đây, cũng phải nghe lời đại sư huynh."
"Ân, đúng vậy." Tần Hàn Yên liên tục gật đầu.
Liễu Yêu Yêu lập tức im lặng.
Ngay cả sư tôn nói, đối với Tần sư tỷ, cũng không có tác dụng bằng nhỉ?
Đại sư huynh rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
Có ngọn núi lớn đại sư tỷ ở đây, mộng thủ tịch đệ tử của nàng chỉ có thể là xa vời.
Nếu như ngày nào đó đại sư huynh không cẩn thận mà c·h·ế·t đi thì tốt...
"Liễu sư muội, vất vả cho muội xuống núi một chuyến, đem tin tức Lý Kiếm Tâm nhìn trộm Tần sư muội tắm rửa bị bắt tại trận truyền ra ngoài." Lục Tiểu Xuyên đột nhiên nói.
A?
Nghe được lời nói của Lục Tiểu Xuyên, Liễu Yêu Yêu lập tức sững sờ.
Trừng mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên, sau đó nói: "Đại sư huynh, không phải mới vừa hòa giải rồi sao? Làm như vậy nữa có thích hợp không?"
"Có gì mà không thích hợp? Bồi thường chỉ là nhận được sự tha thứ của chúng ta, không phải nhận được sự tha thứ của người trong thiên hạ, đã làm sai chuyện, chẳng lẽ không nên nhận trừng phạt sao? Chúng ta chỉ nói sự thật, cũng không có oan uổng hắn Lý Kiếm Tâm, đúng không."
"... Ta không đi."
"Tần sư muội, giúp ta quản Liễu sư muội, lời của đại sư huynh nói cũng không nghe theo."
"Ta đi là được chứ gì?"
Liễu Yêu Yêu mang một bụng oán niệm, nhưng bị ép buộc trước dâm uy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Sau khi đuổi Liễu Yêu Yêu đi.
Tần Hàn Yên nói: "Đại sư huynh, hành động lần này của huynh là muốn ép Lý Kiếm Tâm hai người rời khỏi Thái Khư Tông đúng không?"
Lục Tiểu Xuyên lập tức trở nên chăm chú, giống như biến thành một người khác.
Lục Tiểu Xuyên gật đầu nói: "Lý Kiếm Tâm hai người hiển nhiên là muốn thăm dò ta mà đến."
"Cửu đại tông môn vẫn luôn hoài nghi ta, nghĩ hết tất cả biện pháp để dò xét ta."
"Để Lý Kiếm Tâm ở lại Linh Khư Tông, ta toàn thân đều không được tự nhiên."
"Lược thi hành chút kế mọn, liền kiếm được của hắn một bút, lại khiến hắn mất hết mặt mũi không thể tiếp tục ở lại Thái Khư Tông, nhất cử lưỡng tiện."
"Bất quá, chỉ có chút ủy khuất cho Tần sư muội."
Tần Hàn Yên lắc đầu nói: "Có thể thay đại sư huynh giải quyết khó khăn, ta không hề cảm thấy ủy khuất."
"Chiêu này của đại sư huynh, thật sự rất cao minh, sư muội bội phục."
Nghĩ tới việc kiếm được ba triệu này, Lục Tiểu Xuyên cũng tự bội phục mình.
Thủ tịch đệ tử của Thái Khư Tông, ngoài mình ra, còn ai có tư cách này để đảm nhận chứ?
"Đại sư huynh, nghe nói người của cửu đại tông môn đã tề tựu ở Thái Khư Tông, chỉ sợ bọn họ lần này sẽ không từ bỏ ý định." Tần Hàn Yên vẫn còn có chút lo lắng.
Lục Tiểu Xuyên lại không thèm để ý, bĩu môi nói: "Kẻ đến không có ý tốt thì sao? "
"Dù sao, hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi đến trên đầu ta, muốn thăm dò ta, không có cửa đâu."
"Bọn hắn cứ tùy ý hoài nghi, ta nhất định sẽ không thừa nhận."
"Tần sư muội, muội đừng giả ngốc là được, việc chưa từng làm, đừng có nhận bừa."
"Biết rồi, đại sư huynh." Tần Hàn Yên nghe lời, khẽ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ vừa khéo léo vừa động lòng người của Tần Hàn Yên, Lục Tiểu Xuyên theo bản năng đưa tay lên đầu Tần Hàn Yên sờ nhẹ, khen một câu: "Vẫn là Tần sư muội ngoan nhất."
Động tác thân mật như vậy, khiến cho trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Tần Hàn Yên, lại ửng lên một nét ngượng ngùng.
Phải nói là.
Cao lãnh băng sơn nữ thần ngượng ngùng, thật sự là rất đẹp.
Có loại cảm giác khó tả.
Chắc chắn là một cái nhìn thôi cũng không đủ.
Lục Tiểu Xuyên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Nghiệp chướng mà, đây chính là sư muội của mình đấy.
"Tần sư muội, ta về trước." Lục Tiểu Xuyên liền muốn bỏ chạy.
Tần Hàn Yên lại kéo Lục Tiểu Xuyên, trong đôi mắt, mờ sương nhìn Lục Tiểu Xuyên.
Ánh mắt này...
Thật sự là có thể câu hồn người khác.
"Đại sư huynh, gần đây kinh mạch của ta có chút bị tắc nghẽn, huynh có thể giúp ta đè nén ma chướng không?" Tần Hàn Yên nói giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trên mặt đầy ráng mây ửng hồng.
Lão cán bộ kỳ cựu nào có thể chịu nổi thử thách như vậy?
"Tần sư muội, ta còn có việc gấp, lần sau... lần sau..."
Lục Tiểu Xuyên không dám thật sự ở lại, dọa đến mức vội vàng trốn.
Với dáng người kia của Tần sư muội, lại ở trong bầu không khí này, thật sự nếu để nàng đè nén ma chướng...
Lục Tiểu Xuyên không có tự tin rằng mình có thể khống chế được, không nảy sinh ý nghĩ không lành mạnh.
Nếu vạn nhất Tần sư muội không cự tuyệt, không phải là sẽ diễn ra một “màn kịch hay” sao?
Không nên, không nên.
Việc này tuyệt đối không được.
Nếu là các cô nương ở Hồng Tụ Lâu, Lục Tiểu Xuyên thật sự không ngại cùng các nàng nói chuyện mấy trăm triệu tiểu hạng mục.
Nhưng Tần sư muội, Lục Tiểu Xuyên không thể làm loạn.
Mặc dù nói, Lục Tiểu Xuyên không có nhiều lương tâm, nhưng lương tri thì vẫn phải có, ranh giới cuối cùng, vẫn phải có.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng chạy trốn của Lục Tiểu Xuyên, mặt Tần Hàn Yên, trong nháy mắt, trở nên vô cùng băng lãnh, lộ vẻ thất vọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận