Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 536: Long Vương thôn cấm kỵ

**Chương 536: Cấm kỵ Long Vương thôn**
Khi đề cập đến vấn đề này, sắc mặt A Bố lập tức thay đổi rõ rệt, lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không muốn trả lời.
Lý Thừa Trạch còn định hỏi thêm, thì từ trong bếp vọng ra tiếng của A Lan.
A Bố vội vàng đứng dậy, ra hiệu cho Lý Thừa Trạch một chút rồi đi vào trong bếp.
Thương Linh Nhi thì đang chơi đùa cùng Điềm Điềm, hai người họ mải vui đến quên trời quên đất.
Thương Linh Nhi mang theo không ít đồ chơi, toàn là những thứ Điềm Điềm chưa từng thấy bao giờ. Thương Linh Nhi đem tất cả số đồ chơi đó tặng hết cho Điềm Điềm, khiến cô bé vui sướng đến phát cuồng.
Lý Thừa Trạch quay lại, nhún vai nói: "Chuyện sau khi trời tối, xem ra là cấm kỵ của Long Vương Thôn, A Bố không dám hé răng nửa lời, hơn nữa còn lộ rõ vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng."
"Chuyện này, e rằng chúng ta khó mà hỏi rõ được."
"Nếu muốn biết rõ ngọn ngành, chỉ sợ cũng chỉ có cách chờ trời tối tự mình ra ngoài tìm hiểu mà thôi."
"Ngoài cách đó ra, chắc cũng không còn biện pháp nào tốt hơn."
Lục Tiểu Xuyên khẽ gật đầu nói: "Nếu không còn cách nào tốt hơn, vậy thì chỉ có thể làm như vậy."
Thời gian dần trôi, màn đêm từ từ buông xuống.
Lục Tiểu Xuyên và những người khác cũng có chút hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.
Sau khi trời tối, bên trong Long Vương Thôn thật sự sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị đáng sợ sao?
Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm sao?
Theo sắc trời tối dần, toàn bộ Long Vương Thôn chìm vào trong tĩnh mịch hoàn toàn.
A Bố cầm đèn đi tới, nói với Lục Tiểu Xuyên và những người khác: "Mấy vị, vào trong phòng ngồi đi."
Lục Tiểu Xuyên và những người khác đi theo A Bố vào trong phòng, trong phòng cũng vô cùng đơn sơ.
Cái bàn không lớn, nhiều người như vậy hiển nhiên có vẻ rất chật chội.
Thậm chí, ghế cũng không đủ dùng.
A Bố vẻ mặt lúng túng nhìn Lục Tiểu Xuyên và những người khác nói: "Thật xin lỗi, nhà chúng tôi quá đơn sơ, chỉ có thể ủy khuất các vị."
Lý Thừa Trạch lập tức giảng đạo: "Kỳ thật chỉ cần sửa sang lại một chút là được."
Dứt lời, chỉ thấy Lý Thừa Trạch vung tay lên, toàn bộ căn phòng lập tức thay đổi diện mạo.
Một chiếc bàn lớn đẹp đẽ thay thế chiếc bàn cũ nát nhà A Bố, lại phối hợp với mười mấy chiếc ghế xinh đẹp sang trọng, thêm mấy người nữa cũng vẫn ngồi vừa.
Không chỉ có vậy, trên vách tường bốn phía, cũng có thêm không ít vật phẩm trang trí.
Quan trọng nhất là, trên trần nhà có thêm mấy viên thủy tinh to bằng nắm tay.
Mấy viên thủy tinh này chiếu sáng toàn bộ căn phòng tựa như ánh mặt trời ban trưa.
Khiến căn phòng vốn mờ mờ, lập tức trở nên sáng sủa vô cùng.
Một màn như vậy, cũng lập tức khiến A Bố kinh ngạc đến há hốc mồm, gọi thẳng là tiên nhân thủ đoạn.
Tiểu Điềm Điềm càng thêm cao hứng khoa chân múa tay, mặt mày tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Đây chính là những thứ nàng chưa từng thấy bao giờ, đối với nàng mà nói, quả thật là quá mức mới lạ.
Không chỉ có vậy, Lý Thừa Trạch còn lấy ra một đống lớn rượu ngon, hoa quả, điểm tâm. Những thứ này đều là những thứ A Bố và người nhà chưa từng thấy bao giờ, đối với bọn họ mà nói mới mẻ vô cùng.
Thương Linh Nhi vốn đã cho Điềm Điềm rất nhiều đồ chơi mới lạ, bây giờ lại có thêm những thứ mới mẻ này, khiến Điềm Điềm như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
Nhìn vẻ vui sướng vô cùng của Điềm Điềm, A Bố cũng cười hiền lành.
Đối với một người đàn ông mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.
Rất nhanh, A Lan bưng đồ ăn đã làm xong tới.
Cảnh tượng trong phòng, cũng lập tức khiến nàng kinh ngạc đến ngây người.
Nếu không phải Liễu Yêu Yêu nhanh tay lẹ mắt, thì e rằng đồ ăn trong tay nàng đã rơi xuống đất rồi.
Phải mất một lúc lâu, Lan Lan mới hoàn hồn.
Điềm Điềm ở đó vô cùng vui vẻ, A Lan và A Bố hai người đều có vẻ hơi câu nệ, đây đều là những thứ bọn họ chưa từng thấy bao giờ, cho nên khiến bọn họ có vẻ hơi cẩn thận từng li từng tí.
Một bàn đồ ăn được bưng lên.
Mặc dù không thể nói là phong phú, càng không phải là sơn hào hải vị, chỉ là những món ăn thường ngày.
Nhưng cũng có mười mấy món.
Cũng coi là hiếm có.
Lý Thừa Trạch trên người còn có không ít rượu ngon thức ăn ngon, hắn lấy một chút ra, bày tràn đầy cả bàn.
Những thứ này đều là những thứ A Lan, A Bố chưa từng thấy qua.
A Bố vẻ mặt ngượng ngùng nói với mọi người: "Thật là phi thường xin lỗi, để mọi người chê cười, nhà chúng ta cũng chỉ có điều kiện như vậy, còn phải để các ngươi lấy ra nhiều đồ như vậy, thật sự là hổ thẹn."
Lý Thừa Trạch xua tay nói: "Mọi người đều là người trong giang hồ, không cần câu nệ những tiểu tiết này."
"Gặp lại tức là duyên, các ngươi nếm thử đồ vật bên ngoài của chúng ta, chúng ta cũng nếm thử đồ ăn nhà các ngươi, không phải rất tốt sao?"
"Lời khách sáo đừng nói nữa, mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn đi."
Lý Thừa Trạch ngược lại vô cùng nhiệt tình.
Người không biết còn tưởng rằng hắn mới là chủ nhân.
Lý Thừa Trạch ở phương diện này, ngược lại rất có thủ đoạn.
Hắn không ngừng rót rượu cho A Bố.
Tửu lượng của A Bố mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng cũng không chịu nổi Lý Thừa Trạch rót như vậy.
Cho nên, cuối cùng tự nhiên là chuốc say A Bố.
Sau khi chuốc say A Bố, thừa dịp A Lan đi vào bếp dọn dẹp, Thương Linh Nhi dẫn Điềm Điềm ra sân chơi, Lý Thừa Trạch bắt đầu dò hỏi A Bố: "A Bố, sau khi trời tối bên ngoài rốt cuộc có vật gì đáng sợ?"
Đối với cách làm của Lý Thừa Trạch, Vạn Vực hiển nhiên có chút không tán thành.
Vạn Vực dùng ánh mắt khác thường nhìn Lý Thừa Trạch một chút.
Lúc đầu muốn nói gì đó, bất quá cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Khảo nghiệm sự tình, Vạn Vực không thể can thiệp, hắn cũng không muốn can thiệp.
Cho nên, chỉ có thể tùy ý Lý Thừa Trạch dùng chút thủ đoạn.
A Bố mơ màng nhìn Lý Thừa Trạch, lắc đầu, miệng nói không rõ ràng: "Hắc Long Vương lấy mạng, không thể ra ngoài, ra ngoài thì chết, không thể không có có thể ——"
Sau khi nói xong câu đó, A Bố bịch một tiếng ngã xuống bàn, ngủ say như chết.
Lý Thừa Trạch lay A Bố, nhưng A Bố không hề có chút phản ứng nào.
Tình huống như vậy, khiến Lý Thừa Trạch bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng: "Tửu lượng kém như vậy sao?"
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì.
"A Bố nói Hắc Long Vương, lại là cái gì?" Lý Thừa Trạch vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi một câu.
Đối với điều này, mọi người tự nhiên cũng không biết.
Lý Thừa Trạch lại nhìn về phía Vạn Vực sư huynh.
Vạn Vực cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Nhìn ta làm gì, ta nào biết được?"
"Từ giờ trở đi, ta chỉ đóng vai quần chúng, bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ không dính vào nửa phần, các ngươi tự mình xông pha."
"Có thể thông qua khảo nghiệm hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của các ngươi."
Lý Thừa Trạch còn muốn nịnh nọt Vạn Vực sư huynh một chút, nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới.
Nghe được thanh âm này, Lục Tiểu Xuyên và những người khác nhanh chóng chạy ra ngoài.
Điềm Điềm cũng bị dọa sợ, A Lan vội vàng từ trong bếp chạy ra, ôm chặt lấy Điềm Điềm.
Lục Tiểu Xuyên và những người khác ánh mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài.
Lúc này bên ngoài một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, một vì sao cũng không có, gần như không có chút ánh sáng nào.
Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết thê lương, chính là từ nơi không xa truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận